Tôi lấy chồng tính đến nay cũng được hơn 5 năm, chồng tôi là cán bộ nhà nước, còn tôi là nhân viên văn phòng. Vì gia đình chỉ có một mình anh là con trai nên chúng tôi ở với bố mẹ chồng. Dù đã ý tứ trong lúc sinh hoạt hàng ngày nhưng mẹ chồng vốn là người khó tính nên hay xét nét tôi mọi chuyện. Từ những chuyện nhỏ nhặt như canh mặn, cá cay cho đến chuyện con cái hay khóc nhè. Hay chuyện trang điểm váy áo khi đi làm, mẹ chồng đều lấy cớ để nhắc nhở tôi một cách nặng nề.
Chồng vốn hiểu tính mẹ nên hay động viên tôi cố gắng dung hoà, vì nghĩ anh là người ở giữa sẽ rất khó xử nếu mẹ chồng nàng dâu xảy ra xung đột nên tôi cũng cố gắng nhịn cho êm cửa êm nhà.
Tôi có một đứa em gái lấy chồng xa, hai chị em khi ở nhà rất thương nhau nên khi lấy chồng cũng hay gọi điện tâm sự. Chủ nhật tuần trước hai chị em gọi điện hỏi thăm nhau, cô em tâm sự khá may mắn khi về làm dâu một gia đình nề nếp, bố mẹ chồng tâm lý, quan tâm em tôi như là con gái. Em còn khoe là vừa được mẹ chồng tặng mấy bộ đồ ngủ khá gợi cảm, ý mẹ chồng là phải biết cách giữ được chồng.
Phải nói là lúc đó tôi sợ tới mức muốn rụng cả tim. (Ảnh minh họa)
Nghe em gái kể tôi thấy hơi tủi thân, vì trong nhà lúc đó không có ai nên tôi thoải mái tâm sự: "Chả bù cho chị, mẹ chồng chị khó tính vô cùng, đến đi lại tự nhiên trong nhà còn phải ý tứ chứ đừng nói là tặng đồ ngủ sexy, chỉ ước mẹ chồng chị bằng nửa mẹ chồng em là chị sống hạnh phúc hơn rồi. Đôi lúc chị chỉ mong rằng bà ấy bớt khó tính đi một chút để chị thoải mái chuyện trò, đi dạo cùng bà ấy hay ít nhất để chồng chị bớt lo nghĩ đi chút xíu". Nói đến đó tôi giật mình thấy bóng mẹ chồng lù lù trên hành lang, ngay trước cửa sổ nơi tôi đang đứng.
Phải nói là lúc đó tôi sợ tới mức muốn rụng cả tim. Vội tắt điện thoại chuẩn bị tâm lý chịu trận, nhưng rất bất ngờ mẹ chồng không nói một câu nào hết, như thể bà vô tình đi qua, không nghe thấy gì hết. Thấy mẹ chồng đi lên phòng, tôi hú vía vội vã đi chợ nấu cơm, trong lòng thầm an ủi mình rằng có lẽ bà lớn tuổi nên lãng tai, không nghe thấy gì.
Tôi phạm phải sai lầm lớn rồi phải không? (Ảnh minh họa)
Buổi tối không thấy mẹ chồng xuống ăn cơm, trong lòng tôi cảm thấy bất an. Tôi sợ rằng sau này chắc sẽ càng khó sống hơn nữa đây.
Tôi chuẩn bị ít đồ ăn mang lên phòng tiện thể xin lỗi bà, trong đầu không biết sẽ nên giải thích với mẹ chồng thế nào đây? Từ lúc làm dâu tới giờ tôi chỉ thấy mẹ chồng hạch sách chứ không hề thấy dáng vẻ trầm ngâm của bà. Bà không ăn, vội bảo tôi đi xuống mà không hề mắng chửi hay nói một câu nặng lời nào. Điều này làm tôi càng lo lắng hơn, phải chi bà cứ nặng lời mà trách cứ như lúc trước tôi càng thấy nhẹ nhõm trong người, đằng này bà cứ im im không nói gì khiến tôi cứ bứt rứt.
Suốt từ hôm qua tới giờ trong người tôi rất bồn chồn lo lắng, chắc là tôi làm bà giận lắm rồi tới mức không muốn nói thêm gì nữa. Không biết chiều nay khi tan làm về nhà, tôi phải mở lời ra sao đây? Tôi phạm phải sai lầm lớn rồi phải không?
Tác giả bài viết: Chị Hạnh
Nguồn tin: