Cuộc chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu luôn là đề tài muôn thuở của những người phụ nữ, và tôi cũng không nằm ngoài số đó. Tôi năm nay 30 tuổi, lấy chồng đã được 3 năm. Vì chồng là con một nên chúng tôi sống cùng với bố mẹ chồng. Chắc hẳn ai đã từng trải qua cuộc sống với bố mẹ chồng cũng sẽ hiểu được những bức bí, khó chịu của cuộc sống ấy.
Ngày đầu bước chân về làm dâu, tôi bị mẹ chồng soi từ đầu đến chân. Tôi ăn gì, mặc gì, làm gì dường như đều không khiến mẹ chồng hài lòng. Ban đầu tôi còn cố gắng lấy lòng bà với hi vọng có một cuộc sống dễ thở hơn, nhưng dường như mọi cố gắng của tôi trở thành vô vọng. Cũng vì lẽ đó, tôi chẳng bao giờ phải cố làm vừa lòng bà, tôi cứ sống cuộc sống của tôi, bà cứ chê trách chuyện của bà. Dần dà, mẹ chồng con dâu chúng tôi như “kẻ thù” ở trên hai chiến tuyến, xung đột có thể xảy đến bất cứ lúc nào.
Tôi cứ tưởng cuộc chiến ấy sẽ dai dẳng và không có hồi kết cho đến ngày chú tôi ở quê gọi điện lên nói rằng ông nội sẽ lên ở trên nhà chúng tôi một thời gian để chữa bệnh. Không hiểu tại sao sau khi nghe tin ấy, mặt mẹ chồng tôi bỗng nhiên tái mét. Vốn dĩ cũng chẳng thân thiết gì nên tôi cũng không hỏi thăm xem bà làm sao.
Từ ngày về làm dâu, tôi và mẹ chồng lúc nào cũng như nước với lửa. (Ảnh minh họa) |
Ngày ông chuyển lên ở chung nhà, mẹ chồng tôi hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đi vòng quanh nhà tỏ vẻ lo lắng lắm. Cực chẳng đã tôi mới hỏi lý do tại sao bà phải lo lắng như vậy thì nhận được câu trả lời: “Chị cứ chờ ông lên ở cùng đi rồi sẽ biết.”
Và cũng chẳng phải chờ lâu, ngay sáng hôm sau thôi, tôi đã nếm trải những gì cần biết. Mới 5 giờ sáng, ông cầm gậy gõ cửa khua khoắng một vòng từ tầng 1 đến tầng 3, gọi tất cả con cháu dậy chỉ vì lý do “sáng dậy sớm mới tốt cho sức khỏe”. Và thế là từ hôm ấy trở đi, cái bệnh ngủ nướng của tôi đã được điều trị triệt để.
Không chỉ gọi mọi người dậy sớm, ông còn có một cái bệnh sạch thái quá. Rõ ràng nhà cửa mẹ chồng tôi ngày nào cũng lau nhưng hôm nào ông cũng chê. Hết chê cầu thang bẩn, lại chê đến bàn ăn chưa sạch… Quần áo của ông, mặc dù nhà có máy giặt nhưng ông nhất định bắt tôi phải giặt bằng tay. Tôi giặt xong ông kiểm tra một lượt, ông duyệt rồi tôi mới được mang đi phơi, còn ông lắc đầu thì tôi phải đi giặt lại. Mệt mỏi vô cùng.
Vì là một người khó tính, nên chuyện ăn mặc của mọi người trong nhà ông cũng quản. Bình thường những ngày trời nắng, tôi và mẹ chồng đều mặc quần ngố, quần hoa cho mát mẻ, từ khi ông lên, cả ngày chúng tôi phải mặc những bộ đồ dài tay, vì với ông những bộ quần ngố, quần hoa kia chỉ có những người thiếu đứng đắn mới mặc. Điều này làm hai mẹ con chúng tôi khóc dở, mếu dở.
từ ngày ông về, hai mẹ con chúng tôi cũng hết cả gây chiến và cãi lộn. (Ảnh minh họa) |
Từ ngày ông đến, tự nhiên cuộc những chiến giữa mẹ chồng con dâu chúng tôi giảm hẳn, tất cả sức lực của chúng tôi bây giờ là dành để đối phó với ông nội. Nhiều hôm tôi đi làm, mẹ chồng còn lén nhắn tin thông báo tình hình của ông ở nhà cho tôi và bảo tôi cứ muộn muộn hãy về. Có hôm thứ 7, chủ nhật nghỉ ở nhà thì tôi phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa, coi chừng ông nội để mẹ tôi được ra ngoài hít thở khí trời.
Cũng may, ông chỉ ở nhà tôi tầm hơn 1 tháng thì bệnh tình thuyên giảm, ông lại không quen với cuộc sống bức bí nơi thành phố nên đòi bố mẹ tôi cho ông về quê. Mặc dù cố giữ ông cho đến khi điều trị dứt bệnh nhưng trong lòng chúng tôi ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi ông về.
Mà kể cũng lạ, từ ngày ông về, hai mẹ con chúng tôi cũng hết cả gây chiến và cãi lộn. Không những thế còn phát hiện ra nhiều điểm chung và rủ nhau đi shopping cuối tuần, một việc làm mà trước đây chưa từng xảy ra. Tôi tự nhiên lại biết ơn ông nội, nhờ có ông mà cuộc sống làm dâu của tôi đã được bước sang trang mới.
Tác giả: Trang Phạm
Nguồn tin: thoidai.com.vn