Tôi háo hức dẫn anh về ra mắt gia đình, tưởng bố mẹ sẽ rất hài lòng về chồng tương lai của cô con gái cưng, vì trông anh rất thư sinh, ăn nói khéo léo dễ nghe. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, nhận xét của mẹ về anh khiến tôi choáng váng và giận mẹ.
Mẹ nói: "Cậu ấy không phải người xấu, nhưng sẽ không phải là người chồng tốt của con. Nếu con có ý định lấy cậu ấy làm chồng thì hãy từ bỏ ngay. Hãy tin mẹ!". Tôi hoàn toàn sụp đổ và hoài nghi về mẹ, liệu mẹ có thương tôi thật lòng? Liệu mẹ có muốn tôi hạnh phúc thực sự hay là đang trông chờ tôi lấy một anh đại gia nào đó để được nhờ vả?
Lúc nào anh cũng như chàng công tử bột mặc dù bố mẹ anh rất nghèo. (Ảnh minh họa)
Tôi bỏ qua mọi lời giải thích của mẹ về cuộc sống gia đình, mẹ nói mà tôi cứ vâng dạ cho qua chuyện, và tôi còn bào chữa cho những hành động, cử chỉ của anh mà mẹ cho là xấu. Tôi thấy mẹ đã quá xét nét, quá nghiêm khắc đối với anh.
Sau hôm về ra mắt, anh năng đến thăm nhà tôi hơn, còn mẹ thì càng ngày càng khắt khe và không ưng anh. Tôi nói với mẹ là nhất quyết sẽ lấy anh ấy, còn mẹ tôi thì cũng quyết liệt không kém: "Con lấy nó thì đừng coi mẹ là mẹ nữa!". Lúc đó tôi thấy thất vọng về mẹ vô cùng và kiến quyết sẽ lấy anh ấy.
Cuối cùng thì đám cưới của chúng tôi cũng được diễn ra, trong sự chúc phúc của họ hàng, bạn bè, và nụ cười gượng gạo, đôi mắt đượm lo âu của mẹ. Ngất ngây trong hạnh phúc không bao lâu, tôi có đứa con đầu lòng và dần thấm thía lời mẹ nói. Đúng! Anh ấy không xấu nhưng không phải là người chồng tốt. Tình yêu của anh đối với tôi vẫn như thuở ban đầu, vẫn là những lời nồng nàn có cánh, những món quà bó hoa lãng mạn, nhưng cái tôi cần ở anh thì anh lại không có, đó là sự vững chãi để có thể đảm đương trụ cột gia đình. Lúc nào anh cũng như chàng công tử bột mặc dù bố mẹ anh rất nghèo.
Sẽ không sao cả nếu cuộc sống chỉ có tôi và anh trong căn tập thể cũ của bố mẹ tôi cho, nhưng từ khi có con, tôi nghỉ ở nhà chăm con. Anh không hiểu được trách nhiệm của một người chồng, người bố là lo được cho vợ con cuộc sống tốt nhất có thể. Anh hờ hững và thản nhiên như không có trách nhiệm gì với gia đình.
Kinh tế gia đình tôi ngày càng xuống dốc khi nhu cầu chi tiêu ngày một tăng còn anh thì vẫn túc tắc đi làm công ăn lương, và vẫn chưa từ bỏ được thú vui nho nhã thời chưa lập gia đình là cà phê đọc sách, chải chuốt và ăn mặc bảnh bao. Bao lần tôi góp ý với anh, nhưng anh đều gạt đi và nói những suy nghĩ của tôi thật tầm thường. Anh khinh thường những thứ gọi là cơm áo gạo tiền.
Cuộc sống của tôi hiện tại là cái giá phải trả cho những suy nghĩ nông cạn, đơn giản và ngây ngô về hôn nhân. (Ảnh minh họa)
Tôi phải vay mượn bạn bè khắp nơi để có tiền chi tiêu sinh hoạt hàng ngày cho gia đình. Một mình ôm đứa con 4 tháng tuổi vào bệnh viện khi con ốm, trong túi không có một đồng. Trong khi chồng tôi thì đi tham gia buổi offline của câu lạc bộ triết học, gọi điện không nghe máy, không còn nơi nào để vay tiền nữa, tôi cắn răng gọi mẹ. Từ khi lấy chồng, tôi ít về nhà, ít gọi điện và hầu như không tâm sự với mẹ.
Mẹ không trách móc, chỉ bồng nựng con tôi và cầm tay tôi nói: "Hãy vì đứa con mà cố gắng, con lựa chọn như thế rồi thì con phải gánh, không ai sống thay con được". Tôi đã òa khóc nức nở.
Thực sự tôi thấy có lỗi với mẹ rất nhiều. Cuộc sống của tôi hiện tại là cái giá phải trả cho những suy nghĩ nông cạn, đơn giản và ngây ngô về hôn nhân, gia đình, với tôi đó là cái giá quá đắt cho sự bồng bột của tuổi trẻ. Đến khi hiểu ra, thì có lẽ đã muộn rồi!
Tác giả bài viết: Ngọc Tú
Nguồn tin: