Xã hội

Mong ước giản dị đầu năm của người phụ nữ có HIV

Những năm, tháng giông bão đã nguôi dần đi, bây giờ, hàng ngày, chị T đi chợ bán rau. Thỉnh thoảng, rảnh rỗi, chị lại tìm đến những người có “H” để động viên, tiếp thêm nghị lực sống cho họ. Chị T mong mình có sức khỏe tốt để nuôi dạy con trưởng thành.

Chồng mất sau 2 ngày biết mình có “H”

Trong căn bếp nhỏ, chị T và mẹ chồng đang tỉ mẩn gói bánh chưng để phục vụ khách. Kể từ ngày chồng mình vĩnh viễn ra đi, chị quyết định không đi bước nữa để chăm bố mẹ chồng và con trai. “Tôi cũng biết gói nhưng không được đẹp nên chỉ phụ mẹ thôi. Mẹ tôi nổi tiếng gói bánh đẹp vùng này rồi. Hằng năm, cứ gần Tết là nhà tôi lại gói bánh chưng khi có khách đặt”, chị T cho hay.

Chị Hà Thị T, 38 tuổi (Tuyên Quang), là một người con gái thùy mị, nết na. Chị có nước da trắng ngần, mọi nét trên khuôn mặt không được coi là xuất trúng nhưng hài hòa. Điều đặc biệt, nói chuyện, chị luôn nở một nụ cười thật tươi với người đối diện.

“Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng”, chị T cũng vậy. 24 tuổi, chị nên duyên vợ chồng với anh Nguyễn Văn H (Đồng Văn, Hà Giang) nhờ sự mai mối của họ hàng. Ngày cưới, bà con hai bên ai cũng vui mừng bởi đôi trẻ xứng đôi vừa lứa.

Những ngày cuối năm, chị T sẽ cùng mẹ chồng gói bánh chưng nếu như có khách đặt hàng. Ảnh: NT

Chị T bảo rằng, chồng mình là người hiền lành, chăm làm, yêu thương vợ con.Từ ngày nên nghĩa vợ chồng, họ chưa bao giờ xảy ra to tiếng. Bên cạnh công việc đồng áng, anh H đi làm phụ hồ để kiếm thêm thu nhập, trang trải kinh tế gia đình.

Cuộc sống của gia đình nhỏ cứ ấm êm trôi qua. Hạnh phúc nhân lên khi anh chị đón chào cậu con trai đầu lòng. Mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn khi cả hai không có công việc ổn định nhưng vợ chồng chị chưa bao giờ than vãn, họ hài lòng về những gì mình có.

Không ai có thể ngờ rằng, biến cố ập đến với gia đình nhỏ. Năm 2008, anh H lên cơn sốt kèm theo ho kéo dài hơn 1 tuần. Nhận thấy sức khỏe của chồng yếu đi, chị T và người thân trong gia đình đưa anh H đến bệnh viện tỉnh khám.

Qua kiểm tra, các bác sĩ thông báo anh H dương tính với HIV. Đến bây giờ, chị T vẫn không thể quên được cảm giác cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm về sức khỏe của anh H. Với chị, cảm giác mọi thứ trước mắt đều trở nên tối sầm. Những giọt nước mắt lăn dài trên má vì thương chồng.

Dẫu có đau khổ như vậy nhưng chị và người thân quyết định không cho chồng mình biết căn bệnh anh ấy mắc phải. Bởi chị hiểu rõ, người đàn ông ấy sẽ không vượt qua được cú sốc ấy.

“Một tuần ốm anh ấy sút 5kg. Tôi và mọi người chỉ nói là anh ấy bị bệnh gan và động viên anh ấy cố gắng dưỡng sức chữa bệnh. Anh ấy hiền lành lắm, mọi người đều rất thương”, chị T cho biết.

“Sao thằng H nó hiền lành, chăm làm, chẳng chơi bời gì mà lại bị căn bệnh thế kỷ được nhỉ?” - Tình cờ, một người anh em trong họ đã buột miệng nói như vậy khi đến thăm. Sau 2 ngày biết tin mang trong mình loại virut gây suy giảm miễn dịch ở người, anh H vĩnh viễn ra đi.

Mong bản thân khỏe mạnh để được sống cùng con

“Lúc biết bản thân có “H”, anh có nói với tôi rằng trong một lần say rượu anh đã bị nhóm bạn dụ dỗ dùng ma túy. Anh không còn nhớ chính xác, chỉ biết rằng lúc đó mọi người chích chung bơm kim tiêm. Điều anh ấy lo lắng nhất là sẽ lây cho tôi”, chị T cho biết.

Lúc đó khái niệm về HIV còn quá xa lạ đối với những người thôn quê như chị, chị chỉ biết đau buồn vì sự ra đi đột ngột của chồng, còn mình thì không nghĩ đến. Thời gian đó, chị được người thân tư vấn đi khám và xét nghiệm. Phép màu đã không đến, chị T dương tính với HIV.

Chị T luôn ý thức giữ gìn sức khỏe để mong có thể chăm con, nuôi con nên người. Ảnh: NT

Những ngày đầu tiên đối diện với căn bệnh thế kỷ, chị gần như không ăn, không uống, không dám bật đèn. Suy sụp, đã có lúc chị tưởng chừng không thể gượng dậy, chỉ nghĩ chết đi là tốt nhất.

Nhưng, mỗi khi nhìn con trai, nghĩ đến tương lại của con, chị không còn sự lựa chọn nào khác ngoài đứng lên. Bằng nghị lực, vượt qua sự mặc cảm, định kiến bản thân, chị quyết định công khai mình có “H”.

Trước lúc quyết định công khai việc mình “có H”, chị cũng lo mình sẽ bị kỳ thị, con trai sẽ không có bạn, có thể là còn không được đi học… Nhưng, với sự giúp đỡ của cán bộ địa phương, chị bắt đầu đi nhiều nơi tuyên truyền, thuyết trình về kiến thức phòng, tránh, điều trị HIV.

“Trên đời này chẳng có ai là hoàn hảo cả. Thay vì ngồi than trách, né tránh, ta hãy mạnh mẽ đối diện và tập làm quen với nó. Với tôi, dù mang trong mình căn bệnh thế kỷ nhưng tôi lại tự cho mình là người hạnh phúc khi có một mái ấm để về, được làm những việc mình yêu thích”, chị T cho biết.

Lại một năm nữa qua đi, chị bảo, vào dịp cuối năm, khi mọi nhà chuẩn bị đón Tết là chị cảm thấy nhớ chồng mình nhất. Người phụ nữ ấy mong mỏi, bản thân sẽ khỏe mạnh để chăm, nuôi dạy con trai nên người.

Tác giả: Ngọc Thi

Nguồn tin: Báo Gia đình & Xã hội

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP