Tôi đã từng có một gia đình êm ấm, hạnh phúc. Vợ chồng tôi yêu nhau 3 năm mới cưới nên rất hiểu tính nhau. Tính tôi nóng nảy nhất thời, gặp chuyện gì không vừa ý là làm ầm lên nhưng qua cơn giận lại bình thường. Vợ tôi hiểu tính, thấy tôi bực bội là im lặng hoặc trêu đùa cho tôi vui. Vì thế mà vợ chồng tôi rất ít khi cãi nhau, tôi cũng thương yêu, trân trọng vợ hơn.
Về chuyện chăn gối, vợ chồng tôi rất hòa hợp. Vợ tôi là người có nhu cầu cao, thậm chí có tuần, cô ấy bắt tôi "hành sự" tới 5 ngày. Tôi vẫn đáp ứng được nhu cầu của cô ấy cho tới khi bị bệnh đau lưng.
Vì chữa bệnh, bác sĩ yêu cầu tôi kiêng quan hệ vợ chồng ít nhất 3 tháng. Trong 3 tháng đó, vợ chồng tôi tranh cãi nhiều hơn trước hẳn. Tôi hiểu, do vợ mình không được đáp ứng nhu cầu sinh lý nên tâm trạng cáu gắt, khó chịu. Tôi cũng cố gắng nhẹ nhàng, phụ giúp vợ công việc nhà để cô ấy vẫn thấy tôi yêu cô ấy thế nào.
Vợ tôi hiểu tính, thấy tôi bực bội là im lặng hoặc trêu đùa cho tôi vui. (Ảnh minh họa) |
Thế nhưng những cuộc chiến của chúng tôi vẫn diễn ra và chỉ xoay quanh những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống. Như tôi đi vệ sinh nhưng quên dội bồn cầu, cô ấy cũng mắng nhiếc tôi một trận. Hay quần áo bẩn, tôi bỏ nhầm vào chậu đồ sạch mới đem vào, cô ấy cũng chỉ trích tôi. Hầu như tôi làm gì cũng trở thành khó chịu trong mắt vợ.
Kết thúc 3 tháng kiêng cữ, tôi và vợ có những đêm quan hệ lại. Nhưng tình trạng sức khỏe của tôi không còn như trước. Tôi không duy trì được lâu theo đúng yêu cầu của vợ. Xong việc, cô ấy bật dậy, nói thẳng: "Làm với chả ăn, chán như con gián". Rồi cô ấy bỏ đi tắm.
Là đàn ông, bị vợ nói thẳng vào mặt như thế thì có ai không cảm thấy xấu hổ, nhục nhã. Tôi vừa nhục vừa tức đến cả đêm không ngủ được. Vợ tôi thì hậm hực ôm gối quay mặt vào tường ngủ.
Tôi có cảm giác gia đình tôi sắp tan vỡ rồi. (Ảnh minh họa) |
Từ đó đến nay đã hơn nửa năm nhưng mỗi đêm vào giường ngủ với vợ đã trở thành ác mộng với tôi. Cô ấy không hề cảm thông cho bệnh tật của tôi mà luôn đòi hỏi hàng đêm. Thậm chí, vợ tôi còn mua cả thuốc tăng cường sinh lý bắt tôi uống. Đêm nào ăn cơm xong, cô ấy cũng đem viên thuốc và ly nước đến đặt cạnh tôi.
Ban đầu tôi còn muốn chiều theo ý vợ nên cố gắng tìm cách kéo dài thời gian cũng như chịu khó ăn uống tẩm bổ. Nhưng rồi lâu dần tôi phát ngán. Không lẽ vợ chồng sống với nhau chỉ vì chuyện đó thôi sao?
Có những hôm tôi bị áp lực công việc, cơ thể mệt mỏi vẫn không được vợ buông tha. Bực bội quá, tôi hất cô ấy ra thì cô ấy khóc lóc, than thân trách phận bạc bẽo, gặp phải người chồng không ra gì. Tôi mặc kệ, tôi cũng chán lắm rồi.
Mới đây, căn bệnh đau lưng của tôi lại trở lại. Bác sĩ mắng tôi "Ham hố chăn gối, không biết điều độ thì đừng nghĩ đến chuyện chữa khỏi bệnh". Tôi về nói lại với vợ, cô ấy bĩu môi quay mặt đi như thể tôi nói dối để trốn tránh nhiệm vụ vậy. Cô ấy còn nói: "Anh không làm được thì để tôi đi tìm người khác".
Lần này tôi giận dữ thật. Tôi tát vợ một cái rồi đuổi cô ấy ra khỏi nhà, muốn đi tìm thằng nào thì cứ việc. Cô ấy ôm mặt, khóc nức nở bảo nói đùa. Theo mọi người, đấy có phải nói đùa không? Tôi có cảm giác gia đình tôi sắp tan vỡ rồi.
Tác giả: Minh Tuệ
Nguồn tin: helino.ttvn.vn