Tôi tin tưởng, ở bên nhau, mọi thứ sẽ ngày càng tốt đẹp. Vì cả hai cùng không còn trẻ nên việc này cũng là do chúng tôi xác định rõ. Tôi luôn quan tâm tới anh, mọi lúc mọi nơi, quan tâm tất cả những sở thích và món ăn của anh. Anh nói, công việc của mình vất vả, hay phải đi sớm về khuya nên nếu có không ăn cơm ở nhà thì tôi đừng buồn. Những lời động viên của anh cũng khiến tôi cảm thấy mát lòng mát dạ. Thôi thì, dù sao anh cũng là người đàn ông có tuổi nên sẽ có trách nhiệm. Có tiền là tốt lắm rồi.
Mỗi ngày anh đều kể cho tôi nghe về chuyện ở cơ quan anh. Nào là nhân viên cấp dưới anh có bao nhiêu người, sếp ưu ái anh thế nào. Nào là, anh kiếm được hợp đồng hậu hĩnh ra sao. Nhưng khi tôi hỏi tiền đâu thì anh bảo, hợp đồng ngon nhưng tiền anh đầu tư làm ăn. Chuyện làm ăn anh chưa muốn nói sớm, đợi vài bữa nữa thành công rồi sẽ nói với tôi.
Tôi luôn tin tưởng anh và cũng nghĩ anh có công việc tốt. Tiền bạc tôi kiếm được cũng tiêu pha rủng rỉnh. Nhưng anh lại chẳng mấy khi đưa tiền cho tôi. Lấy nhau gần 1 năm rồi mà tháng anh đưa cho tôi có 2 triệu. Tôi hỏi anh rằng, bà mai nói anh kiếm được nhiều tiền lắm, không phải tôi căn ke nhưng tôi sợ anh mang tiền đi linh tinh. Tôi muốn tay hòm chìa khóa. Anh cười.
Anh bảo tôi nghĩ nhiều quá. Làm ăn lớn sau kiếm được quả đậm thì lúc đó anh đưa cả cho tôi. Nhìn cách ăn mặc của anh lúc nào cũng quần là áo lượt, lại comple đóng thùng khiến tôi có chút yên tâm. Nói chuyện với đối tác, anh cũng toàn mang tiền tỉ ra nói, tiền đô ra nói chứ đâu có vài trăm vài triệu.
Tôi tự hào với bạn bè chồng mình đang có kế hoạch làm ăn lớn, tự hào với bố mẹ là tương lai mình sẽ giàu. Dạo gần đây, tôi tư nhiên thấy anh hay làm ca, rồi đầu óc rối bù. Có lúc anh về nhà, tôi thấy quần áo anh rất bẩn, nhìn như cát bụi dính vào.
Tôi bắt đầu sinh nghi nên hôm đó mới lần theo anh, xem thực sự công ty anh ở đâu mà bao nhiêu lần tôi nói muốn tới thăm anh, anh lại không cho. ANh cũng chưa từng công khai vợ mình với đồng nghiệp, bạn bè, đó là điều tôi hoài về anh.
Theo dấu chồng, dừng xe ở nơi đó, tôi mới sững người khi nhìn thấy cảnh ấy. Đó là mỏ than, và tôi thấy anh vào thay bộ đồ công nhân đi xúc than, không phải ông to bà lớn gì. Người tôi run rẩy, tại sao anh lại lừa tôi. Tôi cứ đứng đó mà khóc như mưa, tại sao anh lại phải nói dối tôi là anh làm sếp lớn, chỉ ngồi văn phòng điều hòa.
Nhìn anh như vậy, tôi thức tỉnh. Tôi nghĩ, từ nay mình phải tu chí làm ăn, cố gắng kiếm tiền và tiết kiệm, đừng để chồng khổ hơn nữa. (Ảnh minh họa)
Đợi anh mãi, thấy anh chui ra từ hầm than, người lấm lem đầy bụi bẩn. Mặt mũi anh mệt phờ, người bã mồ hôi và tay chân thì lấm đầy màu đen. Tôi xót xa trong lòng. Phải chăng vì muốn lấy tôi nên anh mới nói như vậy chứ anh đâu cần thiết phải lừa dối một người phụ nữ quá lứa nhỡ thì như tôi làm gì. Tôi giận mình bao lâu nay không quan tâm tới chồng.
Thấy anh như vậy, tôi chỉ thương anh, chứ không giận anh, không trách anh. Tự nhiên tôi cảm thấy mình thật ích kỉ khi chẳng bao giờ quan tâm tới chồng, lúc nào cũng gây áp lực tiền bạc cho anh để ngay tới cả công việc của anh, anh cũng không dám thú nhận, nai lưng kiếm tiền, cố gắng hàng tháng vẫn chu cấp cho tôi, trong khi tôi thì vung tay quá trán. Thật sự tôi đã quá sai lầm rồi.
Nhìn anh như vậy, tôi thức tỉnh. Tôi nghĩ, từ nay mình phải tu chí làm ăn, cố gắng kiếm tiền và tiết kiệm, đừng để chồng khổ hơn nữa.
Tác giả bài viết: Phương Thanh
Nguồn tin: