Thi đại học lần 2, dù đã hết sức cố gắng nhưng cuối cùng tôi vẫntrượt. Nghĩ cái số mình nó vậy, chắc con đường học vấn của mình ông trời chỉ cho tôi ngần ấy, có thi nữa cũng chỉ tốn cơm tốn gạo của bố mẹ nên tôi quyết định khăn gói lên thành phố kiếm việc làm.
Dù bố mẹ không tán thành nhưng nghĩ mình có ở lại thì suốt đời cũng chỉ cắm mặt vào mấy sào ruộng "chó ăn đá, gà ăn sỏi", không thể có cơ hội "nở mày nở mặt" nên tôi vẫn dứt khoát lên đường.
Một mình đi tìm việc giữa chốn thị thành lạ lẫm, nhưng tôi không thấy bỡ ngỡ, sợ sệt gì bởi tôi cũng đã được nghe, được nhìn qua bạn bè, qua ti vi nên thấy đủ tự tin.
Chủ quán cafe có cái tên lãng mạn là Chiều tím ở gần xóm trọ của tôi là một bà có tuổi, sau khi nhìn ngắm tôi từ đầu tới chân đã gật đầu nhận tôi vào làm. Cảm nhận đầu tiên khiến tôi thắc mắc là ở đây vắng khách nhưng có khá nhiều phục vụ là con gái ở tầm tuổi tôi hoặc lớn hơn chút ít, thay ca nhau liên tục trong ngày.
Tôi thắc mắc để trong lòng vậy thôi chứ trước khi nhận việc bà chủ đã lạnh lùng dặn tôi là ở đây việc ai người ấy làm, không tò mò, không lấn sân cũng không nhiều chuyện...
Quán cafe có 3 tầng lầu, ai là người được lên phục vụ khách ở tầng nào là do bà chủ quyết, không được gọi có nghĩa là im lặng chờ đợi hoặc làm việc dưới quầy...
Đi làm được 2 ca ngày, thì hôm thứ 3 bà chủ phân công tôi làm ca đêm. Son phấn, váy áo đồng phục đã có bà chủ lo, chúng tôi chỉ có lo là làm đẹp lòng khách đến quán.
Tối hôm ấy bà chủ sai tôi mang cafe lên tầng 2 cho khách, sau tiếng chuông cửa một người đàn ông trung tuổi, thân hình vạm vỡ trong bộ quần áo ngủ sang trọng thơm nức mùi nước hoa ra đón tôi.
Lễ phép đặt cốc cafe xuống bàn cho khách, tôi định quay xuống nhà thì ông lịch sự mời tôi ở lại. Ông vừa uống cafe vừa hỏi han tên tuổi, quê quán, và hoàn cảnh gia đình tôi, chỉ có thế thôi mà ông boa cho tôi cả chục tờ tiền với mệnh giá lớn khiến tôi choáng ngợp. Ông còn khẽ khàng dặn tôi là cất kỹ đi kẻo bà chủ biết. Rồi liên tiếp lúc ca ngày, lúc ca đêm tôi đều là người bà chủ phân công bê cafe lên đúng phòng đó, tầng lầu đó để phục vụ ông khách hào hoa, giàu có nọ.
Cũng chỉ vài câu hỏi han xã giao vậy mà lần nào ông cũng cho tôi tiền, cách đây một tuần bà chủ đổi ca sáng thành ca đêm cho tôi vì ông khách sang trọng muốn gặp tôi có chút việc. Lần này bà chủ không sai tôi bê cafe mà lại rượu ngon, là đồ nhậu lên phòng cho khách.
Lần này ông khách mời tôi dùng bữa cùng ông, sau một ly rượu nhỏ khai vị tôi đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay ông khách, ông bảo ông là đại gia, ông thừa tiền để cho tôi một cuộc sống vương giả, chỉ cần tôi hết lòng với ông...
Ngây ngất, hy vọng cuốn tôi vào mê cung với người đàn ông mạnh mẽ trong đêm đó.
Vậy nhưng thật bất ngờ khi sáng ngày ra tỉnh dậy, ông chủ đại gia đã không còn ở bên tôi mà là khuôn mặt lạnh băng của bà chủ yêu cầu tôi xuống quầy lĩnh nốt tháng lương rồi.... nghỉ việc.
Bây giờ ngồi trong phòng trọ, cầm trong tay số tiền của gã sở khanh mua đời con gái của tôi, tôi mới thấy đau, thấy tủi hổ cho cái sự ham giàu một cách ngu muội của mình...
Tác giả bài viết: Ngọc Hà