Lấy nhau hơn 3 năm, em đã có con với anh, em cũng mong gia đình mình sẽ hạnh phúc. Phụ nữ mà, ai chẳng mong muốn như vậy. Chỉ là, anh không cho em cơ hội được làm người vợ hiền, người mẹ thảo, anh cứ ép em phải gồng mình lên nói lý với anh, cãi vã với anh, mệt mỏi chán chường…
Anh đi sớm về tối mà không buồn gọi về cho em. Suốt ngày anh chỉ biết nói chuyện trên bàn nhậu, còn bàn cơm ở nhà, anh bỏ bê nguội ngắt. Một câu anh cũng không nói dù về nhà đã sang sáng ngày hôm sau.
Em kể chuyện công việc, anh than ngắn thở dài bảo em hay kêu ca phàn nàn. Em nói chuyện bạn bè, anh bảo anh không quan tâm. Em hỏi anh về chuyện về quê ngoại, mua gì, biếu bố mẹ cái gì, anh bảo thích làm gì thì làm. Vậy thì, chúng ta có phải là vợ chồng không anh?
Chẳng có ngày nào anh nghĩ đến em, dù là ngày sinh nhật hay kỉ niệm ngày cưới. Ngày cưới của hai đứa, anh còn đi nhậu với bạn tới sáng mà em thì đợi anh, có bánh gato, có cả hoa quả và nến. (Ảnh minh họa)
Con lớn, em muốn chúng mình cùng đưa con đi du lịch, anh vẫn một mực ‘con còn nhỏ lắm, không đi được đâu’. Là anh không thích đi, anh sợ tốn kém hay anh sợ phải bế con, vất vả đường dài. Em muốn đưa con về quê ngoại, lần nào nói ra cũng cãi vã nhau vì anh lười về. Anh chỉ thích ở nhà mình, nằm dài trên ghế và xem tivi, đợi cơm canh đến sẵn, cũng chẳng góp sức với vợ dọn dẹp cửa nhà. Em mệt mỏi với việc nấu nướng, dọn dẹp, rồi tắm táp cho con. Nói với anh thì anh lại ‘việc của đàn bà’.
Em bực bội vì phải đối diện với người chồng mà như khúc gỗ. Gối chăn vợ chồng chẳng còn hứng thú gì với em. Bởi, chúng mình không có tiếng nói chung, không có sự đồng điệu. Em lúc nào cũng không hài lòng về anh thì làm sao chúng ta có thể hòa thuận chuyện giường chiếu.
Chẳng có ngày nào anh nghĩ đến em, dù là ngày sinh nhật hay kỉ niệm ngày cưới. Ngày cưới của hai đứa, anh còn đi nhậu với bạn tới sáng mà em thì đợi anh, có bánh gato, có cả hoa quả và nến. Vậy mà cuối cùng, em ngồi một mình ôn lại kỉ niệm trong nước mắt… Có vui được không anh?
Nếu làm chồng như vậy thì xem ra, làm chồng dễ quá anh nhỉ? Còn em, em lại không thể chấp nhận người chồng như thế. Cứ cho là em đòi hỏi, em quá đáng, em này kia cũng được… nhưng em nhất định phải ly hôn.
Còn yêu anh nhưng yêu như thế này thì mệt mỏi lắm. Em nghĩ kĩ rồi. Đời người được mấy đâu, ngắn ngủi lắm, tại sao em phải khổ sở bỏ bê cuộc đời mình, sự tươi trẻ hồn nhiên của mình để phục tùng anh, trong khi em chẳng nhận được từ anh cái gì. Tình yêu có đi thì cũng phải có lại. Đừng biến em thành người đàn bà bù nhìn trong mắt anh, để phục vụ anh với các mối quan hệ khác…
Em không làm được. Chúng mình ly hôn đi anh…
Tác giả bài viết: Ngọc