Nghệ An 24h

http://nghean24h.vn


Được chồng tặng một hộp quà sau khi đi công tác về, tôi mở ra rồi gục ngã với thứ bên trong

Tôi đã từng tự hào về chồng mình biết bao nhiêu. Vậy mà, chỉ sau một chuyến công tác ngắn ngủi, tất cả mọi điều tôi tin tưởng lại đổ sụp như một cơn bão.

Tôi tên là Thu, 32 tuổi, là mẹ của một bé trai 3 tuổi và là vợ của Minh – người đàn ông từng là cả bầu trời của tôi. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, bên nhau suốt 7 năm trước khi kết hôn. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi những năm đầu thật êm đềm, tràn ngập tiếng cười con trẻ và những bữa cơm ấm áp. Tôi từng tin rằng, chỉ cần có gia đình nhỏ này, tôi chẳng cần gì thêm nữa.

Minh là một người chồng biết quan tâm, thương vợ, chiều con. Anh không giỏi thể hiện bằng lời, nhưng từng hành động của anh luôn khiến tôi thấy mình được trân trọng. Đặc biệt từ khi có bé Bon, anh càng nỗ lực hơn để chăm lo cho gia đình. Tôi đã từng tự hào về chồng mình biết bao nhiêu…

Vậy mà, chỉ sau một chuyến công tác ngắn ngủi, tất cả mọi điều tôi tin tưởng lại đổ sụp như một cơn bão.

Tôi hạnh phúc biết bao khi nhận món quà của chồng. (Ảnh minh họa) 

Hôm đó, anh trở về sau 5 ngày đi công tác. Tôi nhớ mình đã ôm chầm lấy anh nơi cửa, bé Bon thì chạy lon ton ra mừng ba. Anh cười, xoa đầu con, rồi mở vali lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bảo: “Tặng mẹ Bon, quà bất ngờ nhé!”. Tôi xúc động, ôm hộp quà mà lòng ngập tràn yêu thương. Nhưng khi mở chiếc hộp ấy ra, tay tôi khựng lại, đúng là bất ngờ thật.

Bên trong là một sợi dây chuyền mảnh, rất đẹp, không phải vì giá trị của nó, mà vì sự tỉ mỉ. Nhưng điều khiến tôi chết lặng không phải là món trang sức, mà là dòng chữ được khắc tỉ mỉ phía sau mặt dây: "Yêu em - Ngọc". Tôi sững sờ. Ngọc là ai?

Càng đau hơn, khi bên dưới hộp quà còn có một tấm thiệp nhỏ. Những dòng chữ nắn nót, tràn đầy yêu thương: "Cảm ơn em vì đã làm cho chuyến công tác của anh trở nên đáng nhớ đến thế. Mong chúng ta sẽ có thêm nhiều chuyến đi như vậy. Ký tên: Minh của em".

Không có tên tôi, không có bất kỳ điều gì dành cho “mẹ Bon” như lời anh nói ban nãy. Chỉ là một món quà bị trao nhầm.

Tôi cầm chiếc dây chuyền ấy, ngồi lặng hàng giờ trong phòng, tim như bị ai bóp nghẹt. Nước mắt không chảy nổi, chỉ thấy đầu óc quay cuồng. Tôi không hét lên, không gào khóc, chỉ chờ đến tối, khi bé Bon ngủ, tôi mới hỏi anh: "Anh có gì muốn nói với em không?"

Minh im lặng. Một phút, rồi hai phút. Tôi chờ đợi trong vô vọng. Rồi dường như đã hiểu ra vấn đề, anh lí nhí: "Anh xin lỗi, đó chỉ là… một phút yếu lòng. Anh không có ý định phá hủy gia đình mình".

Một phút yếu lòng? Một phút yếu lòng mà kèm theo món quà được chuẩn bị tỉ mỉ, dòng chữ tình cảm và cả lời hẹn: "Mong chúng ta sẽ có thêm nhiều chuyến đi như vậy".

Tôi không phải người phụ nữ quá khắt khe hay không cho chồng cơ hội. Nhưng chính cái cách anh chuẩn bị cho người một người phụ nữ khác - thứ mà tôi tưởng là dành cho mình, mới là điều giết chết tôi.

 Không ngờ, ngay sau niềm vui ấy là một bí mật khủng khiếp. (Ảnh minh họa)

Tôi từng nghĩ, phản bội là khi người ta đi quá giới hạn thể xác. Nhưng giờ tôi mới hiểu, có những phản bội đau đớn hơn gấp trăm lần, chính là khi trái tim người đàn ông mình yêu nhất đã không còn thuộc về mình nữa.

Tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Ly hôn ư? Vì một sai lầm? Hay tha thứ, để rồi sống trong nỗi hoài nghi mỗi khi anh rời khỏi nhà?

Con tôi còn nhỏ quá. Bé cần ba, và tôi cũng từng cần một gia đình trọn vẹn. Nhưng sau chiếc hộp quà ấy, tôi không còn là người phụ nữ ngây thơ ngày trước nữa. Tôi đã tổn thương, đã mất niềm tin, thứ từng là nền tảng vững chắc nhất giữa chúng tôi.

Có những vết nứt, dù được hàn gắn, cũng sẽ mãi không lành như ban đầu.

Và giờ đây, tôi chỉ biết sống từng ngày trong im lặng, cố gắng mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho con. Còn anh người từng là cả bầu trời của tôi lại trở thành một cơn mưa giông tôi không ngờ tới nhất trong đời.

Tác giả: Thiên Kim

Nguồn tin: doisongphapluat.nguoiduatin.vn