Con gái 4 tuổi đứng khóc giữa trời mưa lạnh, tôi xót nghẹn lòng khi phát hiện lời nói dối của mẹ chồng
- 15:27 11-02-2025
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Chồng tôi đi công tác xa đến giờ là 3 năm rồi. Chừng ấy thời gian mẹ con tôi sống cô quạnh ở nhà chồng, mang tiếng là gia đình đủ đầy 3 thế hệ, lại đông đúc con cháu nhưng sự thật thì không ấm áp chút nào.
Trước khi chồng tôi nhận lệnh đi nhiệm vụ ở nơi khác thì ông nội anh vẫn còn sống. Ông là người duy nhất quan tâm đối xử tốt với tôi, bảo vệ tôi mỗi khi bị người khác bắt nạt. Cả mẹ chồng lẫn chị chồng đều ghê gớm, từ lúc về làm dâu đến khi mang bầu sinh con không biết bao nhiêu lần tôi bị họ kiếm chuyện rồi. Thế nhưng tôi chịu đựng thiệt thòi hết, vì tôi yêu chồng thương con, và vì lời hứa của chồng sẽ xây tổ ấm mới khi anh hoàn thành nhiệm vụ công tác quay về.
Sau khi ông nội chồng qua đời thì mẹ con tôi mất đi một chỗ dựa. Nhà chồng giờ còn 7 thành viên, đi ra đi vào lúc nào tôi cũng phải nhìn sắc mặt của họ để sống. Đến đứa cháu 10 tuổi cũng hư đốn không tôn trọng tôi, được mẹ chồng tôi cưng nựng nhất nhà nên chẳng bao giờ biết chào hỏi lễ phép.
![]() |
|
Chị chồng tôi đã ly hôn từ lâu và mang cả 3 đứa con về nhà ngoại ở. Trong số đó thằng Bon là anh cả, cũng là đứa hư nhất, vô lễ nhất với tôi. Ông nội chồng khi còn sống đã nhiều lần phạt Bon vì nói láo với tôi, nhưng ông không còn là chẳng ai mắng nó nữa. Ngược lại, mẹ chồng tôi cưng nựng 3 đứa cháu ngoại hết lòng, còn con gái tôi thì bà lại không thích lắm. Bà rất khó tính với con bé, mắng tôi thường mắng lây sang cả cháu nội, hoặc con bé mắc lỗi thì bà sẽ đổ là do mẹ không biết bảo ban con.
Vài tháng chồng tôi được nghỉ về thăm nhà một lần. Lần nào về anh cũng góp ý nhỏ to với gia đình, nhờ mẹ với chị chăm sóc vợ con thay phần mình, còn đưa khá nhiều tiền để họ đối xử tốt với mẹ con tôi hơn. Tuy nhiên họ chỉ vui vẻ gật đầu khi có mặt chồng tôi thôi. Anh rời đi một cái là mẹ con tôi lại bị lạnh nhạt như thường.
Tôi thương con gái mình lắm, nó mới 4 tuổi thôi đã bị chính người nhà phân biệt đối xử rồi. Các anh chị thường tranh giành đồ chơi sách truyện với tivi không cho con tôi dùng. Đồ tôi mua cho con cũng bị 3 đứa cháu nghịch phá, thậm chí làm hỏng tan nát ra nhưng chẳng ai mắng chúng, cũng không ai đền cho con tôi.
Biết rõ hoàn cảnh của mình nên tôi chẳng bao giờ lên tiếng. Mắng mỏ lũ cháu thì kiểu gì chúng cũng đi mách mẹ với bà, để rồi tôi lại bị họ chửi ngược. Bố chồng nhu nhược toàn nhắm mắt làm ngơ, để thứ bậc với đạo lý trong nhà đảo lộn lên hết.
Tôi chọn cách tránh mặt nhà chồng càng nhiều càng tốt. Mỗi ngày đón con về xong 2 mẹ con sẽ ăn riêng bên ngoài rồi mới về tắm rửa nghỉ ngơi. Tôi nhận ra con mình đã đến tuổi biết tủi thân, và tôi cũng không muốn nó lớn lên bằng thái độ độc hại của gia đình chồng nên thà để con bé giao lưu với những người khác còn hơn.
Mấy nay con bé bị cúm nên nghỉ học, tôi cũng phải xin nghỉ làm để ở nhà chăm con. Chiều khi con đang ngủ thì tôi ra ngoài mua thêm ít thuốc bổ cho nó. Lúc quay về tôi hốt hoảng khi con đứng khóc ngoài sân giữa trời mưa, đầu tóc ướt nhẹp.
Định mở cổng chạy vào với con luôn, tôi chợt khựng lại khi nghe tiếng mẹ chồng phát ra liên tục từ trên bậc cửa. Con bé cứ khóc lóc đòi xin gì đó nghe không rõ, nhưng bà lại quát mắng nó hư, bắt phạt nó đứng yên ở đó không được đi theo bà.
Tôi nhìn qua khe cổng thấy rõ mẹ chồng đang cầm túi bò khô trên tay, nhưng có vẻ bà không muốn cho con gái tôi ăn mà muốn dúi cho mấy đứa cháu ngoại đang ngồi chơi game ở phòng khách, nên bà lừa con bé rằng đó là... thức ăn của chó. Con tôi ngây thơ biết gì đâu, nó cứ nằng nặc đòi ăn túi thịt ấy, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc đến lạc cả giọng.
Trời thì mưa phùn lạnh cắt da cắt thịt, mẹ chồng tôi mặc kệ cháu nhỏ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh ướt sũng. Bà xé vội mấy miếng to đút cho 3 đứa cháu kia rồi giấu sâu vào ngăn tủ, chắc sợ con tôi mò mẫm tìm được chăng? Thấy tôi xuất hiện và hỏi tại sao lại nói dối cháu như thế, mẹ chồng cũng chỉ dửng dưng liếc nhìn một cái rồi đi xuống bếp.
Lâu nay đồ ngon áo đẹp trong căn nhà này chẳng bao giờ đến lượt mẹ con tôi cả. Nhưng mẹ chồng phũ phàng đến mức này thì tôi cũng thua. Biết rõ cháu mình đang ốm nặng, trời thì mưa rét buốt, vậy mà mẹ chồng tôi bạc bẽo đến mức cạn lời.
Tôi vừa ôm con lên phòng thay đồ vừa khóc đến uất nghẹn, quyết tâm đêm nay sẽ dọn đồ rồi ngày mai chuyển tạm về bên ngoại mấy hôm. Sau đó mẹ con tôi sẽ thuê nhà ở riêng đợi chồng về tính tiếp, chứ tôi không thể chịu đựng nổi khi chứng kiến con mình khổ sở như thế. Tôi chẳng hiểu mẹ con tôi đã làm gì sai, khiến cho người ta coi mình không bằng người dưng nước lã...
Tác giả: Tiểu Ngạn
Nguồn tin: phunuvietnam.vn