Sống chung nhà sau ly hôn, vợ sốc nặng chứng kiến hành động của chồng mỗi đêm
- 10:21 22-08-2019
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Tôi từng có tình yêu đẹp thời sinh viên và kết thúc bằng đám cưới ngọt ngào. Hôn nhân ấm êm không làm tôi thỏa mãn. Vì muốn giàu có hơn, mua được nhà lầu, xe hơi, tôi đã tiến thân bằng cách cặp kè với vị sếp lớn tuổi, đang độ hồi xuân.
Tôi mang thứ tình cảm dối trá, mơn trớn trao cho ông ấy, đổi lại, sếp sẽ cho tôi phụ trách các dự án lớn, hưởng lợi được nhiều hoa hồng.
Sau khi kiếm được số vốn lớn, tôi gạt vị sếp khỏi cuộc đời mình, nghỉ việc, ra ngoài mở công ty riêng.
Thời gian này, tôi qua lại với người đàn ông làm xuất nhập khẩu, hòng lấy được mối hàng lớn bên nước ngoài.
Ảnh: B.N |
Chẳng ngờ, tôi bị lừa. Ngày tôi trắng tay cũng là lúc chồng phát giác ra tội lỗi tày đình của vợ.
Anh đau đớn nhưng không trách mắng, nói nặng nhẹ tôi một câu. Cả tháng trời đi sớm về khuya, lặng lẽ như chiếc bóng. Căn nhà 3 tầng phải bán vội, trả tiền cho ngân hàng.
Gia đình tôi chuyển về căn nhà cấp 4 trước đây ở. Chồng chỉ trò chuyện, quan tâm đến các con, coi như không có sự tồn tại của tôi.
Khi còn kiếm ra tiền, tôi từng đối xử với anh khá tệ. Mặc dù chồng chăm chỉ, quán xuyến hết việc nội trợ, dạy dỗ con cái nhưng tôi suốt ngày chê bai, mỉa mai anh.
Mẹ đẻ tôi từng bực mình vì con gái coi thường chồng, bênh vợ, anh chỉ cười xòa bảo: ‘Vợ con vất vả kiếm tiền, công việc căng thẳng, tâm trạng chút thôi. Mẹ đừng để tâm’.
Hơn ai hết, tôi hiểu, anh vô cùng yêu tôi. Chính vì yêu, anh không chấp nhặt, bỏ qua thái độ hỗn hào của vợ.
Đến khi bị vợ cắm sừng, anh sốc, cảm giác như cuộc sống mất hết ý nghĩa. Đôi lần anh uống rượu say, về nhà cãi nhau với tôi, anh đều bày tỏ sự đau khổ tột độ.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định ra tòa ly hôn. Vì kinh tế khó khăn, hai vợ chồng tạm thời vẫn ở chung, ngăn đôi căn nhà, mỗi bên sử dụng một nửa. Sau 6 tháng, nếu có khách mua nhà, chúng tôi sẽ làm thủ tục sang nhượng, chia tiền. Con cái mỗi bên nuôi 1 đứa.
Dù đã hết duyên phận, nhưng hàng ngày ra vào chạm mặt chồng cũ, gặp anh đưa đón, chơi đùa cùng con, tôi vẫn có cảm giác ấm áp, nhen nhóm tia hi vọng hàn gắn. Thế nhưng, tròn 2 tháng nhận quyết định thuận tình ly hôn cũng là lúc tôi bị chồng cũ dày vò.
Do ở chung nhà, tối đến hai đứa nhỏ vẫn vào giường tôi ngủ. Chồng được thể, ngày nào 11 giờ anh cũng dẫn về nhà 1 cô gái, kéo ri đô, cả đêm mặn nồng, vui vẻ với nhau ở giường bên cạnh. Đến sáng sớm, cô gái rời đi, trước khi hai đứa trẻ thức giấc.
Nhiều lần, biết tôi thức khuya, anh cố tình phát ra tiếng động lớn, dùng cả những lời lẽ ngọt ngào từng dành cho tôi, nói với cô gái kia.
Tôi nghĩ bản thân mình sai lầm, ngoại tình, làm điều có lỗi với anh nhưng giờ đã chia tay, ít ra anh cũng nên tôn trọng, đợi tôi rời khỏi đó, rồi muốn làm gì thì làm.
Bực tức trước hành động trêu ngươi của chồng, tôi đã lớn tiếng đuổi cô gái đó ra khỏi nhà. Đồng thời, yêu cầu anh, nếu muốn tình tự với bạn gái, có thể đưa cô ấy ra nhà nghỉ, tránh ảnh hưởng đến các con.
Đáp lại, chồng cười khẩy, nói đó là tự do của anh. Tôi không có quyền cấm cản. Dù tình tự bao nhiêu cô gái chăng nữa, anh vẫn quang minh, chính đại, không đê tiện giống tôi ngày xưa. Nghe từng lời anh nói, lòng tôi cảm giác có ai đó xát muối, đầy xót xa, cay đắng.
Tổ ấm tôi từng có, đều một tay tôi hủy hoại. Khi mọi chuyện đã tan nát, đi vào ngõ cụt, mới cảm thấy tiếc nuối, hụt hẫng. Giá như tôi biết trân trọng, biết đủ có lẽ kết cục không bất hạnh như bây giờ. Cô bạn gái của chồng cũ không hề sợ hãi, vẫn thản nhiên đến qua đêm với anh.
Hôm qua, tôi cầm vốc thuốc ngủ, định quyên sinh. Bi kịch này là tôi tự tạo ra, đời có nhân có quả, tại sao tôi phải luyến tiếc, giận hờn? Có lẽ, đến khi mất anh rồi, tôi mới hiểu, mình yêu anh nhiều ra sao.
Xin hãy cho tôi lời khuyên!