Vợ bế con chạy trốn trong đêm sau hành động của chồng
- 15:02 16-08-2018
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Cách đây nửa tháng tôi bế đứa con đỏ hỏn trốn chạy khỏi nhà chồng. Khi hai mẹ con đã bắt đầu ổn định cuộc sống, tôi mới có thể bình tâm, viết lại tháng ngày đầy nước mắt đó của mình.
Tôi lấy chồng ở tuổi 35. Trước đây hoàn cảnh gia đình khó khăn, bố mẹ già yếu, tôi một mình bươn chải nuôi các em học đại học.
Ảnh: Overstreet. |
Các em ra trường, tôi đã ở ngưỡng tuổi băm, nhan sắc có phần già nua. Ở làng, tôi được xếp vào hàng gái “ế”.
Tôi cũng chẳng mặn mà chuyện lấy chồng mà xác định ở vậy, chăm sóc bố mẹ. Thế nhưng một năm trước, thím dâu làm mối cho tôi con trai người bạn trên thành phố.
Theo giới thiệu, anh ta là con trai một, có học thức, mải mê công việc nên đến 40 tuổi vẫn chưa tìm được ý trung nhân.
Ngày gia đình anh ta về gặp mặt bố mẹ tôi, hai bên đều tỏ ra rất ưng ý, ra sức ghép đôi. Thời gian đó, chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần ngắn ngủi, lần nào cũng có cô em họ anh đi cùng.
Tôi từ bé chỉ quanh quẩn sau lũy tre làng, tính cách có phần rụt rè, thật thà nên không có kinh nghiệm khi tiếp xúc với người khác giới.
Qua vài lần, tôi cảm nhận anh ta là người ít nói, đôi mắt có phần lơ đễnh, ít chú ý đến tôi. Phần lớn, toàn cô em họ nói chuyện, đỡ lời cho anh.
Tôi linh cảm có điều gì đó bất ổn tuy nhiên thím dâu khéo nói, nhiệt tình mai mối, bố mẹ cũng khuyên nhủ cuối cùng tôi đành gật đầu đồng ý.
Đám cưới tôi được tổ chức khá lớn so với các đám trong làng. Nhà trai chuẩn bị một dàn xe ô tô về rước dâu.
Bà con xóm giềng nức nở khen tôi tốt số, lấy chồng muộn nhưng vẫn tìm được gia đình giàu có gửi thân. Về nhà chồng, tôi chỉ được gần gũi anh ta đêm tân hôn. Những ngày sau đó chồng tôi ít khi có mặt ở nhà.
Tôi thắc mắc hỏi mẹ chồng xem anh đi đâu, lần nào bà cũng nói con trai mình bận đi công tác vài hôm.
Mỗi khi có mặt ở nhà, chồng tôi rất kiệm lời với vợ, ăn cơm xong là vào phòng, ngủ đến sáng lại đi. Chuyện vợ chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi chủ yếu ở cùng mẹ chồng.
Sống cùng mẹ chồng, tôi gặp muôn vàn khó khăn, mệt mỏi. Cả ngày tôi ở nhà với trăm thứ việc không tên. Đặc biệt, bà không cho tôi tiếp xúc, nói chuyện với hàng xóm xung quanh.
Nhà chồng có điều kiện nhưng kể từ ngày tôi về, họ cho giúp việc nghỉ, bắt tôi làm tất cả công việc từ nấu nướng, giặt giũ đến phục vụ gia đình như kẻ hầu người hạ.
Con dâu làm gì trái ý là mẹ chồng tôi sẵn sàng ném đồ vào người, lớn tiếng mắng mỏ. Những lần như vậy, tôi tủi thân, lặng lẽ khóc thầm.
Tôi chỉ mong có chồng bên cạnh, bộc bạch khúc mắc của mình nhưng anh ta đối với tôi như người dưng nước lã.
Thế rồi tôi có thai, chuỗi ngày ốm nghén, mẹ chồng đối xử với tôi không dễ dàng hơn là bao. Bữa cơm nào, tôi cũng phải ngồi dưới góc bếp, vừa ăn vừa khóc.
Mặc dù tôi bị trầm cảm, suy nhược cơ thể nhưng may mắn, con trai tôi vẫn chào đời khỏe mạnh, đủ ngày đủ tháng và vô cùng đáng yêu.
Tôi sinh con được 5 ngày, ông bà ngoại dưới quê lên thăm, mẹ chồng chê bố mẹ tôi quê mùa nhất quyết không cho bế cháu. Bố mẹ tôi đành im lặng vì sợ bà thông gia sẽ gây khó dễ con mình.
Đêm hôm đó, khi vừa đặt con vào giường ngủ, chồng tôi bất chợt đi về. Khuôn mặt anh ta trông không tỉnh táo, miệng lẩm bẩm, thậm chí văng tục.
Thấy tôi, mắt anh ta long sòng sọc, chạy đến túm tóc, tát liêp tiếp vào mặt vợ. Chưa hết, chồng tôi còn lao đến định đánh con.
Tôi sợ hãi, hét lên, gọi mẹ chồng cầu cứu. Bố mẹ chồng chạy đến, cản anh ta lại, thế nhưng chồng tôi đấm đá cả họ. Tôi bế con, mở cửa ra ngoài kêu cứu, hàng xóm sang đưa tôi về nhà họ tạm lánh.
Người hàng xóm này kể, từ nhỏ chồng tôi được mẹ chiều chuộng, sớm hư hỏng. Anh ta đàn đúm với bạn bè xấu, nghiện ma túy đá, bỏ đi lang thang, hết tiền mới về nhà. Lần nào dùng ma túy, chồng tôi cũng bị ảo giác, sẵn sàng hành hung bất kỳ ai.
Mẹ chồng tôi từng cho con đi lên trung tâm cai nghiện nhưng không có kết quả. Nhà có mỗi người con trai nối dõi, giờ sa đà tệ nạn, không cô gái nào chịu lấy.
Bà nhờ người quen về quê mai mối giúp, nhằm kiếm đứa cháu. Suốt thời gian qua, mẹ chồng tìm mọi cách che giấu tôi chuyện về con trai mình.
Nghe người hàng xóm nói, lòng tôi như chết lặng. Tôi lo sợ, một lúc nào đó, anh ta lên cơn sẽ làm hại đến đứa con mới lọt lòng, liền bế con về quê, xin bố mẹ ít tiền, đến một thành phố khác sinh sống.
Tại đây, mẹ con tôi được bà chủ xưởng nước mắm cưu mang, đùm bọc. Tháng ngày tới, hai mẹ con còn phải đối mặt với nhiều khó khăn nhưng nhất định tôi sẽ vượt qua, lo cho con cuộc sống đủ đầy.