Vợ chủ động hàn gắn khi chồng phản bội nhưng chồng và mẹ chồng lại đưa ra yêu cầu “trái khoáy”
- 15:47 10-05-2018
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Dù chồng đã phản bội mình và dùng dằng mãi không dứt khoát với bồ, nhưng chị vẫn muốn giữ một mái ấm trọn vẹn cho con. Nhìn những em bé không có tình thương của bố, chị thật sự không đành lòng. Vì vậy, chị ngầm chấp nhận cuộc sống "chung chồng", với hi vọng một ngày nào đó anh sẽ tỉnh ngộ mà quay đầu là bờ.
Ai nói chị nhu nhược, ngu ngốc cũng được, chị chấp nhận hết, vì đó là quyết định của chị. Thế nhưng một ngày anh lại chủ động đưa đơn ly hôn bảo chị kí, bởi anh muốn cho bồ một danh phận đàng hoàng. Lòng chị đau như cắt, song chị không níu kéo anh nữa, anh đã muốn dứt áo ra đi, vậy chị để anh đi.
Trong lúc thủ tục ly hôn của anh chị chưa hoàn tất thì anh cãi nhau và chia tay với bồ. Anh trở nên quan tâm tới mẹ con chị hơn, thậm chí có lần anh còn nói muốn rút đơn về. Chị nghĩ nhiều lắm, và quyết định tha thứ cho anh, đón nhận anh về. Chị cho rằng, bởi anh không còn mặt mũi nào nên mới không thẳng thắn đề cập tới chuyện làm hòa, nên chị sẽ là người chủ động vậy.
Có sự chủ động của chị, anh chị rút đơn về và chính thức quay lại bên nhau. Chị cứ nghĩ như thế là ổn thỏa. Sau chuyện này anh sẽ nhận ra gia đình mới là điều quan trọng nhất, mà biết trân quý hạnh phúc đang có hơn. Nhưng chị đâu có ngờ, ngày hôm sau chị dự định chuyển đồ của 2 mẹ con về đoàn tụ với anh, bởi trước đó khi nộp đơn xong chị đã đưa con về bên ngoại. Thì tối hôm trước mẹ chồng gọi điện cho chị, không vòng vo nói thẳng với chị có tiền thì tốt, không thì cố gắng vay mượn anh em bên nhà tầm 80 triệu để về sửa nhà.
Ảnh minh họa |
"Mẹ cũng là muốn tốt cho các con thôi. Lần này hai đứa làm hòa là một chuyện vui, sửa lại nhà cửa cho đẹp đẽ, ở cho khí thế", mẹ chồng thủ thỉ nói với chị. Nhưng khổ nỗi, mấy câu nói nhẹ nhàng của bà vào tai chị lại chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Chị lấy đâu ra số tiền lớn như thế? Bình thường lương chị có được bao nhiêu, nuôi con và chi tiêu hàng ngày cũng hết. Lương của anh, anh nói để tiết kiệm nhưng có bồ một cái, anh mang đi ăn tiêu với bồ hết, nào đưa cho chị nổi một đồng. Còn bảo chị vay mượn bên nhà, chưa nói đến chuyện đằng nhà nhà chị có tiền hay không, mà vay xong chị lấy gì mà trả?
Chị ậm ừ trả lời mẹ chồng, nhưng trong lòng thì tủi thân vô hạn. Trong chuyện này rõ ràng chồng chị là người có lỗi, nếu có thành ý đón chị về, vậy người đứng ra sửa nhà phải là anh và bố mẹ chồng mới đúng chứ? Sao lại trở thành chị gánh trách nhiệm vậy? Nghe kiểu mẹ chồng nói, thì chắc sau này nhiệm vụ trả nợ cũng là của chị luôn.
Chị buồn bã gọi điện cho anh, nói với anh chuyện mẹ chồng vừa nói, thầm mong anh sẽ đứng về phía mình để khuyên can mẹ chồng, bởi chị không tin đây là ý tưởng của anh. Nhưng người chồng mà chị dẹp bỏ cả tự trọng để hàn gắn đã thở dài nói: "Anh cũng bảo mẹ rồi, mà ý mẹ cứ quyết như thế. Nếu anh có tiền anh sẽ bỏ ra ngay, đằng này anh có xu nào đâu. Mẹ kiên quyết lắm, mẹ bảo nếu em không có tiền sửa nhà thì cứ từ từ hãy về cũng được. Em xem cố vay mượn bạn bè, anh em, số tiền đâu có lớn lắm, mỗi người một ít là đủ mà. Mẹ cũng chỉ là nghĩ cho hạnh phúc của vợ chồng mình thôi".
Ảnh minh họa |
Nghe anh đáp xong chị chẳng thiết tha nói thêm gì nữa. Anh chỉ đang mang mẹ mình ra làm tấm chắn, để anh hoàn toàn vô can. Và anh cũng mặc kệ chị với yêu cầu trái khoáy ấy, không chút chia sẻ hay quan tâm, chứ đừng nói là đứng lên gánh vác thay.
Trái tim chị lạnh ngắt, bởi suy nghĩ và hành động của chồng cũng như mẹ chồng. Đến giờ phút này, họ đâu có thực sự muốn chung sống hạnh phúc, ấm êm với chị? Họ vẫn coi chị như một thứ có thể lợi dụng được, tất nhiên rồi sẽ vứt bỏ bất cứ lúc nào nếu có thứ tốt hơn hoặc chị đã hết giá trị thu lời. Có lẽ họ thấy chị lụy anh quá, anh ngoại tình vẫn chấp nhận "sống chung với lũ", sau này lại chủ động làm hòa nữa. Họ nghĩ chị chả bao giờ sống thiếu được anh. Nhưng họ đâu hiểu, chị không phải vì quá yêu anh, quyến luyến anh, mà vì chị muốn giữ gia đình cho con đến khi không thể nữa.
Song tới lúc này, anh đã làm chị hoàn toàn tuyệt vọng. Có một người bố như thế, con chị liệu cũng hạnh phúc hơn? Chưa nói, lần này trở về, biết đâu chẳng mấy chốc lại phải ra đi, một khi anh đối với chị chẳng có tí tẹo thật lòng? Thôi, có số tiền ấy mang về sửa nhà, thà rằng chị để nuôi con, thiết thực hơn nhiều!