Sững sờ trước những dòng chữ đã nhòe đi trong cuốn nhật ký của chồng
- 13:57 05-05-2018
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Chúng tôi lấy nhau khi cả hai đã đều ổn định sự nghiệp. Anh là vụ phó trong một cơ quan nhà nước, còn tôi là trưởng phòng kinh doanh một công ty nước ngoài. Chúng tôi có một bé trai 2 tuổi, nhà cửa hay xe cộ cũng có cả, cuộc sống gia đình cũng có thể gọi là sung túc, viên mãn.
Anh hơn tôi 3 tuổi. Tôi biết anh từ khi còn học chung trường đại học. Hồi ấy chúng tôi cùng tham gia hoạt động đoàn. Tôi đã cảm nắng anh từ lần đầu trò chuyện. Thế nhưng tôi chỉ dám ôm thứ tình cảm đơn phương ấy ở sâu trong lòng vì trong trường tôi, không ai là không biết đến mối tình của anh và cô nàng hoa khôi của khối.
Anh và cô bạn gái ra trường, còn tôi vẫn ở lại ôm thứ tình cảm đơn phương ấy. Suốt 4 năm đại học, hình ảnh về chàng trai có nụ cười ấm áp vẫn là thứ ngập tràn những trang nhật ký của tôi. Đúng như nhiều người từng nói, yêu đơn phương là thứ tình yêu cao thượng nhưng cũng đau đớn nhất khi không thể tiến thêm một bước cũng chẳng thể buông bỏ.
Những năm tháng sau đấy, tôi vẫn tìm cách thông qua bạn bè để hỏi thăm thông tin về anh. Tôi biết anh vừa ra trường một năm thì bạn gái đột ngột qua đời vì tai nạn. Sự mất mát này đã khiến anh vô cùng suy sụp. Thậm chí khi ấy hai người họ còn chuẩn bị làm đám cưới. Nghe bạn bè kể về anh mà tôi chẳng thể nào cầm được nước mắt.
Anh vừa ra trường một năm thì bạn gái đột ngột qua đời vì tai nạn. Sự mất mát này đã khiến anh vô cùng suy sụp. (Ảnh minh hoạ) |
Sau đó khoảng nửa năm, tình cờ tôi gặp lại anh trong một sự kiện diễn đàn về chính sách của nhà nước với doanh nghiệp. Vẫn nụ ấy nhưng trông anh gầy và xanh hơn nhiều, đôi mắt cũng thoáng nét buồn khó tả. Tôi nhận ra anh trước và chủ động bắt chuyện. Không ngờ sau ngần ấy thời gian, anh vẫn nhớ ra tôi. Từ hôm ấy, tôi quyết phải theo đuổi anh bằng được.
2 năm theo đuổi và ở bên quan tâm chăm sóc, cuối cùng anh cũng xiêu lòng và chấp nhận tình cảm của tôi. Chúng tôi hẹn hò được 1 năm thì anh ngỏ lời cầu hôn. Anh nói cảm ơn tôi vì đã ở bên cạnh anh suốt những quãng thời gian đó. Anh nói sẽ cố gắng dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất.
Duy chỉ có một điều, anh xin phép tôi, hãy cho anh đôi lúc được nhớ đến chị ấy. Tôi biết hình bóng chị trong tim anh đã quá lớn nên cũng không có ý kiến gì. Dù sao anh cũng không làm điều gì có lỗi với tôi, với một người từng ôm mối tình đơn phương suốt những năm tháng đại học, như vậy là đủ rồi.
Quả đúng như lời anh nói, từ khi cưới xong cho tới giờ, anh luôn là người chồng và người cha rất tốt. Dù thành công trong sự nghiệp nhưng ngoài giờ đi làm, anh luôn dành thời gian giúp tôi việc nhà và chăm sóc con cái.
Anh luôn bàn bạc mọi chuyện với vợ trước khi quyết định. Đôi lúc tôi cũng nói nhiều nhưng anh luôn nhường nhịn tôi, nếu tôi có sai anh sẽ chờ đến lúc tôi bình tĩnh rồi mới phân trần đúng sai. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được ông trời ưu ái ban cho người đàn ông này, cho đến một ngày phát hiện cuốn nhật ký đẫm nước mắt ấy.
Cho đến một ngày phát hiện cuốn nhật ký đẫm nước mắt ấy. (Ảnh minh hoạ) |
Trong một lần sắp xếp lại bàn làm việc của chồng, tôi phát hiện ra một ngăn kéo bí mật. Là bí mật bởi những ngăn khác anh đều không khoá, duy chỉ có ngăn đó là được khoá một cách cẩn thận. Tính tò mò khiến tôi quyết phải tìm cho bằng được chìa khoá để xem chồng giữ thứ gì trong đó. Không phải quỹ đen hay cái gì như tôi tưởng tượng, đó là một ngăn kéo chứa đựng mọi kỷ niệm của chồng tôi về chị.
Những tấm hình hai người chụp chung, một cặp nhẫn vàng và một quyển nhật ký. Tôi tò mò mở ra xem để rồi từng chữ, từng chữ trong cuốn sổ đó như cứa vào tim gan tôi. Những trang giấy đã nhoè đi vì nước mắt, trang mới nhất chồng tôi mới viết hôm qua.
Cuốn nhật ký là nơi anh chất chứa tất cả những niềm nhớ nhung về chị suốt mấy năm qua, từ khi chị mất tới giờ. Đọc cuốn nhật ký tôi mới biết được anh đã đau khổ thế nào trước sự ra đi đột ngột. Khi ra đi chị đang mang trong mình đứa con của anh mới được 10 tuần tuổi. Đau đớn hơn khi tôi biết được rằng, cái tên Tí của con trai tôi chính là tên trước kia anh và chị đã định đặt cho đứa bé.
Tôi khuỵu xuống khi đọc đến đó. Những giọt nước mắt cứ thế tuôn trào ra. Đến với anh, tôi đã xác định chấp nhận một điều anh sẽ không bao giờ quên được chị, thế nhưng tôi cũng không tưởng tượng được rằng, vị trí của chị trong tim anh lớn như vậy.
Hơn nữa, cái tên của con trai tôi còn nhắc anh nhớ về chị ấy khiến trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Nghe thật nực cười nhưng tôi đang ghen, ghen với quá khứ của anh, ghen với một người đã khuất. Tôi biết anh không làm điều gì có lỗi với tôi, nhưng tôi thực sự không thể chịu được cảm giác này. Tôi phải làm sao đây?