5 năm đằng đẵng, mỗi lần ghé thăm, anh ném cho tôi vỉ thuốc tránh thai rồi rời đi…
- 10:34 15-04-2018
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Quyết định dừng lại cuộc tình này với tôi là một sự khó khăn vô bờ. Tôi vốn là đứa yếu đuối, thiếu bản lĩnh và quan trọng hơn cả là lụy tình. Tôi yêu anh quá nhiều, không muốn mất anh… Nhưng sau tất cả, gần mười năm thanh xuân của tôi đã qua đi theo cái cách tồi tệ nhất.
Giờ đây, tôi buộc phải lựa chọn sự ra đi dẫu trong lòng ngàn vạn lần không muốn. Bởi lẽ, không phải tôi muốn đi, mà là tôi không có đường ở lại. Người đàn ông đang tàn nhẫn với tôi, không đúng, là tôi đã tự tàn nhẫn với mình trong suốt ngần ấy năm.
Chúng tôi bằng tuổi nhau, thích nhau từ năm cuối Trung học phổ thông. Hai đứa với thứ tình yêu học trò ngây thơ trong sáng, đã cùng nhau học tập và dắt tay nhau vào đại học. Những năm tháng mộng mơ đó đã để lại trong tôi quá nhiều ấn tượng sâu sắc mà tôi không bao giờ có thể quên được.
Chúng tôi là tình đầu của nhau. Một mối tình đẹp đến mức ai cũng ngưỡng mộ. Hai đứa đã từng rất tự hào về tình yêu của mình.
Một mối tình đẹp đến mức ai cũng ngưỡng mộ. Hai đứa đã từng rất tự hào về tình yêu của mình. (Ảnh minh họa) |
Mang theo hành trang đó, chúng tôi cũng ấp ủ bao nhiêu dự định về việc sau khi ra trường sẽ cưới nhau. Thế nhưng cuộc đời chẳng ai đi hết được chữ ngờ…
Chúng tôi tốt nghiệp, mỗi đứa lao vào sự nghiệp và tìm kiếm công việc cho mình. Mọi thứ khá êm đềm và suôn sẻ. Ngay sau khi ổn định, tôi đã nhắc anh về việc cưới xin. Khi đó, tôi 24 tuổi. Và… anh không đồng ý. Anh nói chúng tôi bằng tuổi nhau.
Với một người đàn ông mà từng ấy tuổi đã lập gia đình thì chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho sự nghiệp nữa. Anh bảo tôi không nên ích kỉ khi chỉ nghĩ đến sự ràng buộc, muốn trói chân anh, đã yêu thì phải tạo điều kiện cho đối phương phát triển. Anh bảo tôi chờ… đến bao giờ ổn định, anh sẽ tự khắc xin cưới tôi. Anh bảo tôi đừng giục giã…
Vậy là tôi bắt đầu ngoan ngoãn chờ đợi. Ở cái tuổi không còn trẻ, cuộc tình đã quá dài, tôi sợ phải làm lại từ đầu, tôi sợ phải chia tay và thiên hạ sẽ cười chê mình… Tôi cứ làm theo những gì anh muốn mà không dám phản kháng. Càng ngày tôi càng nhận ra anh thay đổi và khác biệt. Anh không còn quan tâm đến tôi nhiều nữa. Anh bận rộn và ghé thăm tôi ít đi. Không còn những lần đi chơi, hẹn hò giữa hai đứa. Mối quan hệ của chúng tôi giống như hai người lạ từng quen…
Mối quan hệ của chúng tôi giống như hai người lạ từng quen… (Ảnh minh họa) |
Và… cứ thế, 5 năm sau khi chúng tôi ra trường, mỗi lần anh đến thăm tôi, ngủ lại, sáng hôm sau, trước khi rời đi anh lại ném cho tôi một vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp. Lần nào, anh cũng ngồi đợi tôi uống xong mới đi. Anh sợ tôi bỏ nó đi và không chừng lại có hậu quả. Sự cẩn thận đó của anh đến ghê người.
Tôi vẫn làm theo, làm theo một cách ngu ngốc bởi vì tôi sợ nếu tôi làm điều gì đó khiến anh phật ý, có thể cuộc tình này sẽ chấm dứt. Tôi đã cố gắng đến mức này, đã theo đuổi và nhẫn nhục đến giờ, thứ mà tôi mong đợi là một đám cưới. Tôi tin khi thành vợ chồng mọi thứ sẽ được cải thiện.
Cho tới ngày tôi đi khám bác sĩ… họ nói khả năng sinh con của tôi tương đối thấp. Chỉ thế thôi là tôi đủ hiểu… Tôi rùng mình khi nghĩ về tương lai và tự căm hận bản thân mình khi nhớ về quá khứ.
Tôi rùng mình khi nghĩ về tương lai và tự căm hận bản thân mình khi nhớ về quá khứ. (Ảnh minh họa) |
Tôi quyết định chuyển nơi ở, nghỉ làm và tìm một cuộc sống khác, bỏ lại đằng sau cuộc tình đầy những đớn đau này. Không phải tôi không đủ tỉnh táo để hiểu anh không còn yêu mình nữa, chỉ là tôi không đủ mạnh mẽ để rời xa…
Giờ thì có lẽ, tôi không còn đường ở lại nữa.