Rơi lệ bài văn tả mẹ bị ung thư vú của cô bé lớp 5: "Hạnh phúc của con là được nhìn thấy mẹ mỗi ngày"
- 08:30 29-03-2018
- In ra
- Đóng cửa sổ này
“Hạnh phúc của em là được nhìn thấy mẹ mỗi ngày”
Khi đọc bài văn của con gái Minh Khuê viết, chị Lê Thị Thanh Nga (sinh năm 1979) đã bật khóc vì quá bất ngờ và hạnh phúc.
"Gia đình em có bốn người: Ông, Bà, Mẹ và em. Mọi người đều dành cho em tình thương yêu vô bờ bến nhưng người mà em yêu quý nhất là Mẹ - người đã sinh ra em, một người Thầy vĩ đại, một người bạn lớn.
Mẹ năm nay 39 tuổi, dáng mẹ dong dỏng cao, mái tóc dài xoăn nhẹ ôm lấy khuôn mặt tròn phúc hậu, mắt Mẹ màu nâu đen đượm buồn, làn da trắng càng tôn thêm nét đẹp khỏe khoắn của mẹ.
Mẹ làm nghề Kiểm sát – một công việc có phần khô khan nhưng Mẹ là người sôi nổi, cởi mở và hòa đồng, Mẹ luôn vui vẻ, sẵn sàng giúp đỡ mọi người.
|
Vì bố ở xa nên mẹ làm mọi việc trong gia đình, từ lau dọn, thổi cơm, dạy em học đến đóng đinh, sửa ống nước, thay bóng điện… Tất cả đều được mẹ hoàn thành tốt.
|
Sau kỳ nghỉ hè ở quê, em trở về nhà, hình ảnh em nhìn thấy đầu tiên là Mẹ với mái tóc đã rụng hết, đầu Mẹ trọc lóc, hai mắt trũng sâu, da chuyển màu tái xám. Mẹ vịn tường đứng dậy ôm em vào lòng, nước mắt Mẹ rơi. Mẹ của em mắc bệnh hiểm nghèo.
|
Mẹ vẫn đang nỗ lực chiến đấu nhưng những cơn đau luôn hành hạ mẹ. Tuy vậy, em thấy mẹ chưa lúc nào ngừng cố gắng.
Sau mỗi đợt điều trị, mẹ lại đến cơ quan, những lúc công việc nhiều mẹ còn đem hồ sơ về nhà làm thêm buổi tối. Mẹ vẫn đi chợ, thổi cơm, chăm sóc ông, bà, mẹ dạy em học và làm những công việc nhỏ.
|
Mẹ không còn đi xe máy được nữa nên hàng ngày Mẹ dắt em đi bộ tới trường. Mẹ cầm tay em - tay mẹ khô gầy, lạnh ngắt nhưng em vẫn cảm nhận được hơi ấm của tình yêu thương Mẹ dành cho em. Mẹ kể những câu chuyện nhỏ, hỏi em bài học rút ra và dặn em phải cố gắng thật nhiều!
Em nhớ nhất hình ảnh mẹ đứng đợi em ở cổng trường khi tan học. Mẹ dang tay ôm em vào lòng, hỏi em "Hôm nay con học có vui không?" và hôn nhẹ lên trán em.
Mẹ em là một người phụ nữ kiên cường, khó khăn không làm mẹ lùi bước. Em rất yêu thương mẹ. Hạnh phúc của em là được nhìn thấy mẹ mỗi ngày. Em sẽ cố gắng học thật tốt để trở thành một bác sỹ giỏi chữa bệnh cho mẹ và cứu giúp mọi người".
“Con vẫn thấy mẹ thật đẹp”
Chia sẻ với PV Em Đẹp, chị Nga cho biết thực ra con đã từng viết bài văn tả mẹ ở lớp dưới. Nhưng cho đến thời điểm chị bị bệnh ung thư vú thì mọi suy nghĩ của con về mẹ thật khác.
Thì ra con đã lớn tự lúc nào. Con kể với Mẹ khi cô giáo đọc bài văn của con trước lớp, các bạn cười vì con tả đầu mẹ trọc lóc nhưng con không thấy có gì đáng buồn cười. Con nói: “Mẹ là mẹ của con. Con vẫn thấy mẹ thật đẹp và con rất yêu mẹ”. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến trái tim người mẹ tan chảy vì hạnh phúc.
Chị Nga và con gái Minh Khuê. Con gái bé nhỏ là chỗ dựa tinh thần rất lớn để chị lạc quan, kiên cường chiến đấu với bệnh ung thư. |
Với chị Nga, con là cơn gió mát lành bên cuộc đời cằn cỗi của chị. Con gái nhỏ chính là chỗ dựa tinh thần to lớn của chị. “Tôi luôn nghĩ con gái thật bé dại, vụng về. Vậy mà ngờ đâu con quan sát từng việc nhỏ, gói ghém cảm xúc trong mỗi câu từ. Thực sự rất muốn nói lời cảm ơn con vì đã dìu tôi đi qua những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời”, chị Nga nói.
Cách đây hơn một năm, chị Nga tự sờ thấy u ở ngực và thấy cơ thể có những biểu hiện khác thường. Chị đi khám, chọc tế bào kim nhỏ cho kết luận u lành. Khoảng 2.5 tháng sau, khi đưa bố đi khám bệnh, chị Nga trao đổi với bác sĩ điều trị của bố. Bác sĩ đề nghị chị kiểm tra tổng thể lại một lần nữa.
“Hôm đó là một ngày thật tệ. Khi ngồi đợi kết quả ở hành lang, tôi vẫn tin mình không sao. Một số người cũng ngồi đợi khóc lóc, lo lắng. Tôi còn liên tục động viên mọi người. Vậy mà khi cầm kết quả ung thư vú giai đoạn 2 trên tay, chân tôi muốn khụy xuống, không tìm được lối về. Nước mắt cứ tự chảy ra. Tôi gọi điện cho bố và khóc.
Sau đó, tôi tự đi về cơ quan, không chia sẻ với bất cứ ai. Tôi ngồi lì trước máy tính với nỗi sợ hãi bao trùm. Chưa bao giờ tôi sợ chết nhưng lúc đó suy nghĩ về cái chết cũng ập đến, thương con, thương bố mẹ và lo nhiều chuyện còn đang dang dở”, chị Nga nhớ lại.
Tin tưởng vào y học và những liều thuốc yêu thương để con có mẹ
Vốn là con người của khoa học, chị Nga không có ý nghĩ chữa bằng thuốc nam hay chữa ung thư theo truyền miệng. Chị bước vào cuộc chiến với sự giúp đỡ, hỗ trợ của đội ngũ y bác sĩ khoa Ung bướu Bệnh viện E, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp.
Em gái chị đã giới thiệu chị tham gia nhóm hỗ trợ bệnh nhân ung thư vú. Chị được tìm hiểu về căn bệnh của mình và nhận được sự động viên tinh thần từ những người đồng bệnh. Với niềm tin y học Việt Nam đã tiệm cận với y học Thế giới, chị tuyệt đối tin tưởng vào phác đồ điều trị và tuân thủ y lệnh của bác sĩ.
Chị tự nhủ mình phải sống khỏe để con có mẹ. |
Khi chị bắt đầu vào giai đoạn hóa chất cũng là lúc con gái nghỉ hè. Để tránh con bị sang trấn tâm lý, chị đã cho con về quê một thời gian. Con có biết chị bị ốm nhưng không hề biết mẹ bị bệnh nặng.
Con không biết chị đang phải trải qua những ngày tháng khủng khiếp, quá sức chịu đựng. Đã có lúc chị phải cầm tay bác sĩ mà xin rằng “Bác sĩ, chị xin không điều trị nữa, chị đầu hàng rồi”. Nhưng sau tất cả, chị vẫn kiên cường chiến đấu vì mình, vì chị muốn con có mẹ.
Đến khi con về, chị Nga chuẩn bị vào hóa chất đợt 3. Khi đó, tóc chị đã rụng hết, chỉ còn cái đầu trọc và người rất gầy, đi không vững nữa. Nhìn thấy mẹ trong tình cảnh đó, bé Minh Khuê rơi nước mắt nói “Con không thích mẹ cắt tóc như này đâu, trông không đẹp mẹ ạ”.
“Con là cô bé sống tình cảm, biết mẹ đau đớn, bệnh tật nên thường tìm những từ ngữ nhẹ hơn để Mẹ cảm thấy được an ủi”, chị Nga cười thật tươi khi nói về con.
Nhờ sự tuân thủ điều trị và liều thuốc mang tên yêu thương của mọi người, chị Nga dần hồi phục. Dù sếp chị có nói chị cứ tập trung điều trị nhưng chị Nga vẫn xin vừa điều trị vừa làm việc.
Những ngày truyền hóa chất rất mệt nhưng chỉ khoảng năm ngày sau sức khỏe dần ổn định, chị được một cô bạn đồng nghiệp hàng ngày đưa đón đi làm, các vụ án được giao vẫn được chị giải quyết trong hạn luật định. Chị muốn làm việc để thấy mình vẫn sống, quên đi đau đớn và không có cảm giác mình bị bỏ lại phía sau.
Chị tự nhủ mình phải cố gắng thật nhiều trong cuộc sống cũng như trong công việc để mọi người không thể nhìn chị với cái nhìn thương hại. Qua đó, chị cũng muốn lan tỏa cảm hứng lạc quan, yêu thương tới chị em trong cộng đồng ung thư.
Trong suốt cuộc trò chuyện với chúng tôi, nước mắt chị vẫn không ngừng chảy. Chỉ có điều, chị rơi nước mắt không phải vì sự tự ti, đau khổ mà chị khóc vì cảm thấy mình hạnh phúc khi nhận được tình yêu thương lớn lao của những người xung quanh, đặc biệt trong đó có con gái mới 10 tuổi của chị.
Chị tin tưởng rằng nhờ sự tiến bộ của y học và những liều thuốc yêu thương tuyệt vời như thế, hành trình sống của người bệnh còn tiến xa hơn nữa.