Cách ứng xử của bà mẹ có con gái "chưa chồng đã chửa"
- 11:11 08-03-2018
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Con gái đỗ đại học cũng là thời điểm chị nhận quyết định bổ nhiệm Phó Giám đốc bệnh viện. Những tưởng đã đến “hồi thái lai”, chị chết điếng người khi phát hiện con có thai với người đàn ông đã yên bề gia thất.
Cố tỏ ra bình tĩnh khi đưa con đi “giải quyết hậu quả” và động viên con mạnh mẽ vượt qua thử thách bởi tương lai còn ở phía trước, song những tin tưởng, kì vọng vỡ vụn khiến chị hụt hẫng, suy sụp.
Càng đắng lòng hơn khi thông tin chị không biết dạy con để nó hư hỏng, chưa chồng mà chửa râm ran lan truyền trong ngành khiến những đồng nghiệp vốn dĩ ghen ghét, đố kị được dịp thêm thắt, bịa đặt, rắp tâm làm giảm uy tín của chị. Áp lực dư luận khiến chị không kiềm chế được sự nóng giận.
Chị tin, con gái đã đủ trưởng thành để nhận ra những giá trị tốt đẹp trong đời. Ảnh minh họa |
Chứng kiến con gái lầm lì, về đến nhà là đóng chặt cửa phòng vùi mình trong nước mắt, chị ức chế mắng nhiếc con, kể lể từng chịu bao cơ cực, thậm chí phải hi sinh bản thân để con có ngày hôm nay, vậy mà chưa báo đáp gì đã bôi tro trát trấu vào mặt đấng sinh thành.
Thậm chí, có lần chị còn buột miệng rủa con “giống hệt thói đĩ bợm của cha” khiến nó tức tưởi òa lên. Không khí trong nhà ngày càng nặng nề, ngột ngạt, mối quan hệ giữa hai mẹ con trở nên xa cách.
Chị trực lãnh đạo đúng vào ngày đoàn thiện nguyện của một trường đại học vào thăm và tặng quà cho các bệnh nhân khoa ung bướu. Đây là hoạt động nhân đạo diễn ra khá thường xuyên nhưng hôm nay chị có cảm xúc rất khác lạ.
Chứng kiến những cô cậu sinh viên giản dị trong màu áo xanh tình nguyện mang lại nụ cười lạc quan cho những người đang mang trong mình căn bệnh nan y bằng sự ân cần thăm hỏi, động viên và những tiếng hát hồn nhiên sôi nổi, chị ứa nước mắt xúc động. Trong khoảnh khắc ấy, chị nghĩ nhiều về cách hành xử của bản thân và đứa con gái mà chị yêu hơn chính bản thân.
Chiều ghé phòng riêng của con lúc nó đi vắng, vô tình nhặt được lá thư tuyệt vọng vo tròn vứt ở góc nhà, chị rụng rời tay chân, trái tim như bị xát muối. Chị giật mình nhận ra con gái đang ở những ngày tháng tột cùng hoang mang, tuyệt vọng và rất có thể hành động tiêu cực, sốc nổi trong lúc cùng quẫn.
Những ngày qua, chị nghĩ đến thanh danh, lòng sĩ diện của bản thân nhiều hơn là lo lắng cho con. Chưa một lần, dù chỉ là trong suy nghĩ, chị đặt mình vào địa vị của con để cảm thông, thấu hiểu và chia sẻ một cách chân thành nhất. Đã vậy, chị còn cố tình bỏ mặc con với mục đích để nó thấm thía nỗi tủi nhục mà chừa thói yêu đương lăng nhăng, dễ dãi.
Ngày chồng bỏ đi theo người phụ nữ khác, con gái chị còn bế ngửa trên tay. Suốt một thời gian dài chị rơi vào trầm cảm, có lúc còn định tìm đến cái chết như một sự giải thoát. Trong cái đêm định mệnh, tiếng khóc của con thơ đã đánh thức bản năng làm mẹ, khơi dậy niềm tin trong chị.
Gần 20 năm ở vậy, chị khỏa lấp nỗi cô đơn bằng niềm đam mê công việc. Sự khôn lớn của con chính là điểm tựa làm nguôi lắng nỗi buồn đổ vỡ hôn nhân, mang lại cho chị động lực phấn đấu vươn lên. Vậy mà lúc con cần mẹ nhất chị lại tỏ ra lạnh lùng, xa cách.
Chị gọi điện bảo con gái đến đón rồi hai mẹ con cùng đi làm tóc, mua sắm quần áo và đi ăn. Buổi tối, hai mẹ con nằm cạnh nhau, chị mở điện thoại cho con xem những bức hình chị chụp cùng nhóm thanh niên tình nguyện.
Chị bộc bạch cùng con nỗi thương cảm những mảnh đời không may mắc bệnh ung thư, trong đó có cả những bạn trẻ, tương lai, sự nghiệp đang phơi phới và những em nhỏ hồn nhiên, thơ ngây. Chị bày tỏ niềm cảm phục những nhà hảo tâm cuộc sống riêng không dư giả nhưng vẫn đến với người bệnh bằng tấm lòng nhân ái.
Chị ngưỡng mộ những sinh viên tình nguyện biết làm cho tuổi trẻ của mình trở nên có ý nghĩa hơn bằng cách xoa dịu nỗi đau của người khác. Rồi chị nắm tay con mở lời rằng cuộc sống xô bồ, tuổi trẻ khó tránh khỏi những vấp váp, sai lầm nhưng điều quan trọng nhất là nhận ra sai lầm để sửa.
Nước mắt không giải quyết được bi kịch, chỉ khiến mọi việc thêm rối ren, tồi tệ. Vậy nên, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó và tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Hãy luôn nhớ, dù cả thế giới có quay lưng với con thì vẫn còn một người nguyện suốt đời đồng hành, sát cánh bên con, đó chính là mẹ.
Con gái chị rưng rưng vòng tay ôm chặt mẹ. Những mặc cảm, tự ti chưa thể xóa nhoà trong một sớm một chiều nhưng khi con bày tỏ ý định sẽ kết nối những người bạn cùng trường tham gia vận động các doanh nghiệp, nhà hảo tâm để gây quỹ làm thiện nguyện mỗi tuần một lần tại bệnh viện nơi mẹ công tác thì chị thấy trái tim như được sưởi ấm. Chị tin, con gái đã đủ trưởng thành để nhận ra những giá trị tốt đẹp trong đời.