Tủi nhục vì hai lần ở cữ, tôi đều bị chồng dành cho những cái tát như trời giáng
- 08:00 01-03-2018
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Sáng nay, chồng lại gọi điện đòi gặp, xin vợ quay về sau hôn nhân đổ vỡ nhưng tôi kiên quyết nói không. Bởi, có lúc tôi cũng xiêu lòng nhưng rồi ngẫm cuộc đời đắng cay, nghĩ về những ngày ăn đòn như cơm bữa lại khiến bản thân quyết định phải dứt khoát.
Gia đình bên ngoại cũng khuyên tôi nên bỏ chồng đi để làm lại cuộc đời. Nhưng như duyên số vận vào nhau, tôi không dứt ra được. Biết bao nhiêu tủi nhục trải qua cũng khiến tôi mạnh mẽ và suy nghĩ về chuyện ly hôn một cách nghiêm túc để đưa ra quyết định.
Thời còn yêu nhau, ai chẳng mơ mộng, ai chẳng vui vẻ, hạnh phúc, được yêu chiều. Nhưng khi về sống với nhau, bao nhiêu tính xấu, bản chất bộc lộ hết. Thời còn son rỗi, vợ chồng chẳng mấy khi cãi nhau, nhưng có lúc chồng cũng giơ tay định tát, đấm đá khi không hài lòng vợ việc gì đó. Khi mang thai, chồng khá chăm vợ nhưng vẫn chì chiết khi tôi làm sai. Còn sau sinh, hình như anh cũng stress nên bản chất vũ phu càng được bộc lộ rõ.
|
Tôi còn nhớ lúc mới sinh con, sức lực mất đi một nửa, cả tháng sau tôi vẫn chưa thể hồi phục. Đó là những ngày tháng tôi chán nản nhất. Ban đêm chăm con một mình, chồng ngủ say như thời chưa có con.
Khi con được 20 ngày tuổi, tôi cố gắng gượng dậy đi lại, làm những việc vặt trong nhà. Nhưng chồng lại muốn tôi vào bếp lo cơm nước để không phải thấy cảnh vợ nằm ì cả ngày trên giường. Ở cữ mà tôi chẳng được cơm bưng nước rót như nhiều chị em khác.
Có lần em chồng từ quê lên chơi, tôi vừa cho con ti xong thì hoa mắt chóng mặt nên nằm thiếp đi. Chồng đi làm về, nhà cửa tanh bành, tôi mệt không gượng dậy được. Tôi nghĩ bụng sẽ mua đồ ăn sẵn hoặc gọi ship về tận nhà. Tôi tin chắc người chồng nào cũng có thể thông cảm cho vợ.
Vừa đi làm về, thấy vợ nằm ngủ, chồng chạy xồng xộc vào phòng, quát tháo: "Giờ này còn chưa cơm nước gì nữa, thế em trai tôi tối nay ăn gì đây. Quanh năm, nó mới lên chơi vài lần, cô chẳng thể hiện được tí gì là người trên tuổi, là chị dâu vậy".
Tôi cũng chẳng giữ được bình tĩnh nên đốp lại chan chát, ở cữ mệt mỏi, không ai hỗ trợ, sức khỏe còn yếu làm sao nấu nướng gì được. Khi nghe sẽ gọi cơm hộp, chồng tôi tiếp tục chì chiết, cho rằng vợ lười biếng, không muốn thể hiện mình chu đáo.
Khi tôi nhất quyết sẽ gọi cơm hàng về ăn, chồng tát bốp vào mặt tôi dù lúc ấy tôi khi đang bế con. Hai cái tát như trời giáng khiến tôi bất ngờ và chua xót. Lúc đó, chỉ muốn cầm đồ đạc, bế con về nhà mẹ đẻ. Nhưng tôi vẫn phải cố nhịn để gượng dậy chế biến vài ba món cho bữa tối, dù trong lòng uất nghẹn để gia đình được êm ấm.
Sáng hôm sau, vẫn là bài ca cũ của chồng về chuyện lo cho em chồng. Tôi nghĩ bữa sáng ai nấy tự lo, thà rằng tôi khỏe mạnh nhưng mới sinh con được 20 ngày nên chẳng hào hứng gì nấu cơm, chuẩn bị bữa sáng. Chồng tôi lại lầm bầm chuyện chẳng coi nhà chồng ra gì.
Tôi nói chồng và em chồng tự đưa nhau đi ăn sáng, vì bản thân quá mệt. Chồng ngay lập tức thay đổi thái độ, đá thúng đụng nia, ném đồ đạc cho tôi biết là đang tức giận. Cốc sữa tôi vừa pha đặt trên bàn để uống cũng bị hất xuống nền nhà vỡ tan tành. Tôi tròn mắt trước cách ứng xử của chồng và khóc nức nở, vì biết bao cảm xúc dồn nén lại từ tối hôm trước vẫn chưa hết.
Đó là lần sinh con thứ nhất, còn ở lần sinh con thứ hai của tôi cũng chẳng mấy vui vẻ. Hôm đó, tôi mới sinh được 12 ngày. Trong nhà có mấy chục triệu tiền tiết kiệm để lo cho con mới sinh, cả nhà ăn dần cho đến khi tôi đi làm nhưng chồng muốn đưa đi hùn vốn làm ăn với bạn.
|
Tôi hiểu tính chồng nên cũng hết khuyên ngăn và chỉ rõ điều lợi điều hại. Chồng không những không nghe còn cho rằng tôi là tảng đá ngăn cản bước tiến sự nghiệp, không đầu tư thì cả đời chỉ còm cõi chờ lương và chẳng bao giờ phất lên được. Trong khi tôi đang phân tích, chồng tát ngay hai cái vào mặt. Thêm hai cái tát đau điếng, tôi đi nằm mà nước mắt chảy dài.
Thêm vài lần nữa, chồng tôi vẫn cư xử kiểu chợ búa như vậy, nên tôi quyết định đường ai nấy đi, vì không thể chịu đựng được cảm giác bị coi như đồ vật trong nhà. Bao nhiêu sự nhẫn nhịn suốt 8 năm trời cũng chẳng để làm gì. Chồng tôi níu kéo nhưng cốc nước đổ đi rồi làm sao lấy lại. Cảm xúc, tình yêu và cả tình thương không còn thì tình cảm vợ chồng cũng khó bền vững. Tôi chấp nhận con cái phải khổ để giải thoát cho chính mình thôi...