Không muốn sống cả đời với người chồng gia trưởng
- 11:06 22-12-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Ảnh minh họa |
Chồng hơn tôi 3 tuổi, cả tôi và chồng đều làm việc trong một cơ quan nhà nước, công việc của tôi và anh đều có thời gian dành cho gia đình, nhưng anh không động chân động tay đến bất cứ một việc gì.
Việc chăm sóc hai đứa con nhỏ, dạy dỗ con học hành, việc nhà cửa, cơm nước,... anh đều coi đó là việc của đàn bà.
Nhiều lần tôi bận chăm con, nói chồng giúp tôi ra chợ mua mớ rau, nhưng anh không anh không đi được, đó là công việc của người phụ nữ không phải của anh, không ăn thì nhịn chứ anh không đi mua.
Cũng có hôm, nấu cơm ăn xong thì con quấy khóc, tôi phải bế con dỗ dành để con nín, tôi nói anh rửa bát nhưng anh không làm. Tôi nói nhiều quá thì anh mang đập hết cả mâm cơm, nói có vài cái bát nạnh nhau với chồng thì ăn xong đập hết đi đỡ phải rửa. Tôi tức quá, mà không làm gì được chồng.
Việc nhà cửa con cái thì anh chẳng làm gì, thu nhập của anh thì cũng nhiều hơn tôi một chút, nhưng anh nói phải dành tiền để quan hệ xã hội, nên cũng chỉ đưa cho tôi mỗi tháng vài triệu đồng, thấp hơn cả thu nhập hàng tháng của tôi lo cho gia đình.
Tôi đủ tiêu hay không đủ tiêu anh cũng chẳng bao giờ quan tâm hỏi han, cũng chẳng hỏi xem với số tiền như thế tôi chi tiêu như thế nào.
Tháng nào tôi cũng phải tằn tiệm, chắt bóp lắm mới đủ tiêu, tháng nào không đủ thì tôi lại vay tiền bạn bè hay người thân, chứ nói với chồng anh cũng chẳng giúp, mặc dù trong người anh lúc nào cũng có vài triệu đồng, nhưng chuyện gia đình, con cái cứ như không phải việc của anh vậy.
Với vợ thì như thế, với con anh cũng chẳng khá hơn, một tháng anh về nhà với vợ con vài lần, nhưng lần nào về anh cũng chê nhà cửa bẩn thỉu, rồi đánh đập, dọa nạt hai đứa con.
Chúng nó cứ nghe cuối tuần bố về là đứa nào đứa đấy đều sợ và tỏ vẻ không thích. Bố bế còn chẳng theo, bình thường tôi đi đâu thì chúng đòi đi theo nhưng bố có muốn đưa đi cũng không đứa nào muốn đi cùng.
Chồng thấy như vậy lại trách tôi không biết dạy con, con hư tại mẹ, rồi nói tại tôi tiêm nhiễm vào đầu chúng những suy nghĩ không tốt về bố. Trong khi tôi chẳng làm gì, tất cả chỉ là sự cảm nhận của trẻ con về bố của chúng.
Sống với nhau 10 năm rồi, nhưng lúc nào tôi cũng phải chịu thiệt thòi, lép vế với anh về mọi mặt. Anh chẳng giúp việc nhà, cũng chẳng đỡ đần tôi về mặt kinh tế, nhiều khi tôi không hiểu, mình cố gắng sống với anh cho có vợ- có chồng để làm cái gì nữa?