Mẹ đi lấy chồng con ở với ai?
- 14:23 08-12-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Tuổi thơ của tôi trôi qua trong những đắng cay. Tôi thường nhìn len lén qua nhà hàng xóm, thắng Tý, bạn tôi lúc nào cũng ríu rít có cả mẹ cả bố, nhất là trong những bữa cơm chiều. Còn ở nhà tôi, chỉ có ông bà bà. Ông bà cũng ở vào cái tuổi thất thập cổ lai hy rồi, cả hai đều già yếu, thậm chí ông còn nằm một chỗ sau cú ngã từ trên thềm xuống sân hồi đầu năm.
Ông bà rất thương tôi, nhưng chưa bao giờ tôi thấy tình thương ấy là đủ. Tôi thèm được bố mẹ ôm ấp, được bố mẹ quan tâm, tôi thèm được bố mẹ đưa đi chơi, thèm được ăn bữa cơm đầm ấm…
|
Hồi ấy, tôi mới hơn 4 tuổi, dù chưa hiểu chuyện nhiều nhưng kí ức của tôi rất rõ ràng về những trận cãi vã của bố mẹ, thậm chí bố đánh mẹ rất nhiều. Rồi họ chia tay. Bố bỏ đi xa làm ăn, mẹ cũng nhanh chóng tìm được hạnh phúc mới ở thành phố, chỉ còn tôi ở lại quê với ông bà. Nhiều đêm, tôi khóc ướt cả gối vì nhớ mẹ. Trước đây, tôi đã quen được mẹ ôm ấp, kể chuyện mỗi khi đi ngủ. Giờ chỉ mình tôi, đêm đông lạnh lắm!
Hồi đầu, mẹ nói với ông bà, mẹ lên ổ định công việc buôn bán, ổn định cuộc sống với chồng mới rồi sẽ về đón tôi. Tin điều ấy, biết bao ngày, tôi ngồi ở bậu cửa ngóng mẹ. Tôi tưởng tượng ra cảnh mẹ về đón mình, sẽ vui lắm, hạnh phúc lắm. Rồi tôi sẽ được ở gần mẹ, được ôm mẹ, được kể chuyện ở lớp, ở trường cho mẹ nghe, khoe với mẹ những điểm 9, điểm 10…
Nhưng càng ngóng đợi, thì càng không thấy!
“Mẹ đã quên hẳn tôi rồi ư?” Đó là câu hỏi ngày nào cũng hiện ra trong đầu tôi. Tuổi thơ của tôi trôi qua trong hàng ngàn câu hỏi ấy. Và đến một ngày, khi ông ngoại mất, mẹ cũng không về - Thằng bé 8 tuổi, là tôi đã nhận ra một sự thật: Tôi bị bỏ rơi.
(Ảnh minh họa) |
Hàng tháng, mẹ vẫn chuyển tiền về cho bà nuôi tôi, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một dòng thư, thậm chí mẹ không bao giờ để tôi biết được địa chỉ của mẹ để đi tìm, dù tôi rất muốn. Từ sự thương nhớ mẹ, trong tôi, chỉ còn hận thù. Nhiều khi tôi còn không muốn ăn cơm, vì ý nghĩ, cơm đó được mua bằng tiền của mẹ.
Nhiều năm sau, bà ngoại cũng ra đi. Tôi mồ côi theo đúng nghĩa đen. Khi ấy, tôi 15 tuổi, tôi theo người làng cùng đi bốc vác, cũng đủ kiếm ăn qua ngày. Rồi tôi gặp vợ bây giờ, chúng tôi sinh con đẻ cái, cuộc sống cũng không quá nghèo đói. Chính vì sống trong sự côi cút từ nhỏ, tôi luôn làm tất cả để vợ chồng vui vẻ, hạnh phúc, con cái được yêu thương. Thi thoảng, tôi vẫn chợt nghĩ về mẹ. Dù hận lắm, nhưng không thể dấu được rằng, tôi vẫn mong mẹ. Tôi muốn gặp được bà một lần để hỏi: “Vứt bỏ con mẹ có hạnh phúc với cuộc sống mới không?”.
Bất chợt, hôm nay, bà xuất hiện. Đã nhiều năm trôi qua, bà đổi khác và tôi cũng không còn nhận ra mẹ mình nữa. Bà tiến lại ôm tôi, van xin tha thứ. Bà nói rằng, vì người chồng mới đã cho bà một cuộc sống đầy đủ, sung sướng, nên bà phải làm theo cam kết là không đưa tôi về ở cùng. Bà sợ mất những điều ấy nên bà đành lòng bỏ mặc tôi. Giờ, người chồng ấy đã chết, bà đi tìm tôi để mong được tha thứ.
Hiện giờ bà đang bị ung thư giai đoạn cuối, ước nguyện của bà là được gặp lại tôi, dù đắp cho tôi bằng cả gia sản của bà, được mong tôi gọi một tiếng Mẹ.
Có lúc tôi chợt thoáng nghĩ, đời có nhân có quả, bà đã làm cái việc bỏ rơi con cái khi còn nheo nhóc để chỉ nghĩ đến bản thân mình, thì rồi bà cũng nhận lại là quả đắng. Tôi vẫn thương bà, nhất là khi nhìn thấy thân thể gầy guộc, đôi mắt u sầu của bà. Có lẽ, bà cũng phải chịu nhiều dằn vặt. Tôi có thể gọi một tiếng mẹ để sau này bà an lòng ra đi, còn tha thứ ư? Chắc sẽ không bao giờ,
Tôi thắp nén nhang lên bàn thờ ông bà ngoại: “Ông bà ơi, mẹ cháu đã về!”