Nghệ An 24h

http://nghean24h.vn


Viết cho người đã xa vào một ngày nước mắt rơi nhiều nhất

Hạnh phúc vốn dĩ rất mong manh, tay nắm đấy, môi hôn trao đấy, vòng tay mới ôm nhau đấy thôi, vậy mà chỉ mới buông ra đã không còn nhìn thấy nhau được nữa rồi...

... Vào một ngày nước mắt rơi nhiều nhất

Anh tàn nhẫn lắm biết không, khi đã 49 ngày đi không trở về nhà? Em cứ nhủ lòng như anh đang đi một chuyến công tác dài ngày rồi sẽ về, sẽ về với mẹ con em trong nay mai thôi. Em và các con vẫn đợi anh mỗi ngày, mỗi đêm ở đây…

Em không thể hình dung được mình đã đứng dậy và bước đi ra sao trong những ngày tồi tệ nhất cuộc đời em. Mọi thứ đều chênh vênh vô nghĩa. Đi đâu cũng nhớ đến anh, nơi nào cũng gắn liền hình bóng anh, buồn cũng nhớ mà khi con đạt được những kết quả tốt càng nhớ anh gấp trăm ngàn lần hơn thế...

Thế rồi em tự hỏi với không trung rằng anh ở nơi nào đó có hiểu được cảm giác trong em lúc này nó tồi tệ đến như thế nào không?

Chỉ mới đây thôi…

Em còn nhớ chỉ mới đây thôi, anh còn bảo năm nay sinh nhật con gái 5 tuổi phải làm gì đó thật tươm tất, thật đáng nhớ để cho con vui. Vậy mà hôm nay, em nghẹn lòng không biết làm sao khi vừa làm tuần 49 ngày cho anh mà vừa muốn làm gì đó cho sinh nhật con gái theo như nguyện vọng của anh.

Thế nhưng em đã không làm được rồi, em đã không giữ được lời hứa với anh và dù rằng có làm đi nữa em và con cũng chẳng thể vui cười nỗi khi ngôi nhà đã vắng hẳn bóng dáng anh, giọng nói anh và cả lời chúc mừng sinh nhật cho con gái rượu.

Anh biết không?...

Từ ngày anh đi, em sợ nhất là mỗi khi bước chân ra đường, từ một đứa không biết mang khẩu trang là gì, giờ đây vật dụng này lại không bao giờ thiếu, em giấu mình qua lớp khẩu trang mỏng như một lớp mặt nạ.

Em chỉ mong ai đó đừng nhận ra mình, chỉ mong đừng ai xát muối vào trái tim chưa kịp lành khi hỏi han về anh, hỏi thăm về cuộc sống hiện tại của em như thế nào. Dù rằng đó là tình cảm của mọi người dành cho mình, nhưng đối với em nó trở nên khắc nghiệt đến nhường nào hả anh?

Em sợ đôi mắt của hai con thơ ngơ ngác nhìn vào di ảnh anh, thằng bé con chợt hỏi “Sao ba đi mãi không về hả mẹ?”. Em sợ hai đứa nhỏ cứ vô tư ngân nga những bài hát về gia đình, về sự sum hợp có ba và mẹ, em sợ lắm anh có biết không?

Khi mà nước mắt không còn để rơi, em giả vờ bình thản mặc cho những cơn bão lòng cứ nặng trĩu bên trong để rồi gắng gồng bản thân mình, bắt mình cứng rắn hơn mỗi ngày để các con biết rằng em là một chỗ dựa vững chắc nhất lúc này với bọn chúng. Người ta bảo em là người giàu có nhất thế gian này, tài sản đó mang tên là hạnh phúc.

Nhỏ bạn thân em bảo em có một tri kỷ mà không phải ai cũng dễ dàng có được, đó chính là hạnh phúc. Anh và em, vừa là vợ chồng, vừa là tri kỷ, có khi lại như là hai người bạn thân. Tất thảy mọi chuyện vui buồn trên trời dưới đất anh đều chia sẻ với em.

Có hôm buồn buồn, anh bày bia làm mồi, hai vợ chồng ngồi nhậu như hai thằng đàn ông vậy. Uống xong em sinh tật lười biếng giả vờ say xỉn, anh thừa biết nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận để tất bật lo cho hai con tắm rửa, ăn uống và ngủ nghỉ.

 

Như thói quen, giờ đây em vẫn mua bia đều đặn cho anh, để lên bàn thờ thắp nhang rồi lại mang xuống uống một mình. Thế nhưng không còn ông bạn nhậu tốt bụng ngày nào, giờ em có muốn làm nũng giả vờ cũng không còn được được ai chăm cho hai con, lo đóng cửa, giăng mùng, trải chiếu cho hai con say ngủ nữa rồi anh ạ.

Người đàn ông da đen vì nắng gió, tay chai vì gai cỏ như anh lại là người rất chu đáo, mỗi năm gần đến sinh nhật em hoặc các con, anh đều lên kế hoạch ti mỉ cả tháng trời trước đó.

Ngày lễ hay ngày kỷ niệm gì anh cũng đều không quên tặng quà cho em và khuyến mãi thêm câu nói “Vợ con anh là nhất mà”. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, gia đình chúng ta dù dân nhà nông bình dị nhưng lại luôn tràn ngập tiếng cười.

Vậy mà đến khi sinh nhật anh, em chuẩn bị thì lại bị anh cằn nhằn là lãng phí, là không cần thiết. Hay mỗi khi mua quần áo mới cho anh, anh kiếm chuyện chê xấu rồi âm thầm đi đổi lại lấy quần áo cho con và em. Vậy đó, anh giản dị đến mức xuề xoà, không bao giờ đòi hỏi thứ gì cho riêng bản thân mình, thế mà em lại cứ vô tâm, cứ nghĩ là anh không thích thật.

6 năm 2 tháng 12 ngày là vợ chồng, anh và em không tránh khỏi những mâu thuẫn. Nhưng xét cho cùng, không phải lỗi của chúng ta. Không bao giờ vợ chồng mình giận nhau quá một tiếng đồng hồ và anh lúc nào cũng là người làm lành trước.

Anh nói không phải anh sai mà vì anh sợ em giận hoài mau già, mà vợ già thì sẽ rất xấu. Mỗi khi như thế em lại cười rồi hết giận ngay. Nghĩ lại những khoảnh khắc đấy, lòng em như quặn thắt lại rồi lại ước được hờn giận anh, được nũng nịu mỗi khi anh trái ý, thế nhưng biết tìm đâu nữa hả anh?

Đã có lúc em nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này vì được làm vợ anh nhưng hạnh phúc với em thật ngắn ngủi... Em trách số phận bất công với bản thân mình, tại sao bản án đó lại dành cho em và hai con còn quá nhỏ dại, tại sao anh không vì gia đình này mà cố gắng vượt qua?

Tại sao anh bỏ cuộc, đầu hàng khi chỉ mới đi qua 35 năm cuộc đời. Chúng ta còn bao nhiêu điều để nói, bao nhiêu việc phải làm và bao nhiêu mục tiêu phấn dấu, tại sao giờ chỉ là em bước đi trong chặng đường này cơ chứ?

Ngay lúc này đây, nhìn hai con đang ôm nhau say ngủ, nhìn sang chỗ anh hay nằm em bất giác thèm lắm được nghe câu nói: “Vợ ngủ ngon”, thèm lắm nụ hôn nồng ấm từ anh.

Gấp quyển sổ lại để ngăn chặn giọt nước mắt sắp trực trào, bước ra ngoài cửa sổ, giữa bầu trời đêm đầy sao, bất chợt một ngôi sao rơi xuống, có lẽ ở một nơi nào đó lại có một người vợ khóc chồng giống em...