Kết hôn 2 năm mà vẫn… còn trinh chỉ vì tôi đã lấy anh bởi món nợ ân tình chứ không hề có tình yêu
- 16:42 07-12-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Hướng Dương ạ, tôi nợ anh nhiều lắm, nợ anh rất nhiều.
Tôi chỉ muốn nói ra rằng tôi đã tệ thế nào khi sống bên anh với vai trò một người vợ, vậy mà thứ duy nhất cần cho anh là tình yêu lại không hề có.
Tôi và anh là những đứa trẻ sinh ra trong cùng một xóm nghèo. Ngày bé, chúng tôi vô tư chơi đùa với nhau. Trong một lần chơi đuổi bắt ngoài đường, chỉ vì né anh mà tôi đẩy anh một cái. Chẳng may đúng lúc đó một chiếc công nông đi qua đã nghiến vào bàn chân của anh. Thế là anh vĩnh viễn không thể đi được nữa, phải ngồi xe lăn. Tôi ân hận đến mức không dám nhìn mặt ba má anh, vậy mà Hướng Dương biết không, anh chẳng trách tôi một lời. Lúc tôi sang thăm anh, anh chỉ cười và trêu tôi sau này phải chịu trách nhiệm với cuộc đời anh.
Minh họa: Khuyết danh |
Tuy anh nói đùa nhưng tôi luôn xem đó là thật. Lớn lên, tôi đã theo về làm vợ anh vì tôi biết tôi thật sự cần trả món nợ ân tình này bằng cả cuộc đời mình. Nhưng mọi thứ không như tôi tưởng tượng. Giữa anh và tôi không có tình yêu, chỉ có tình nghĩa. Mỗi đêm trôi qua, chúng tôi chỉ có thể nằm cạnh nhau như những người bạn. Anh luôn chờ đợi tôi sẵn sàng, và anh biết tôi không muốn tiến xa hơn với anh, nên chưa bao giờ thúc ép.
Vậy là danh nghĩa tôi vẫn là vợ anh, nhưng tôi chưa một lần dành tình yêu cho anh. Tôi mặc cảm và áy náy với anh vô cùng. Có phải cả đời này tôi sẽ không bao giờ trả hết món nợ ân tình này không Hướng Dương ơi?
|
Xin chào, câu chuyện buồn quá bạn ơi! Hướng Dương nghe xong mà không biết nên thương hay giận bạn nữa.
Thương bạn, vì cuộc đời quá trớ trêu với bạn, đã đẩy bạn vào một tình cảnh éo le vô cùng. Chỉ trong chớp mắt, bạn từ một người bình thường đã trở thành người phải sống với mặc cảm tội lỗi cả đời. Sao mà nghiệt ngã thế cơ chứ. Hướng Dương hiểu tuy đã thật khó khăn nhưng cũng là dễ hiểu khi bạn lựa chọn làm vợ để trả món nợ ân tình.
Cơ mà bạn ơi, bạn muốn trả món nợ ân tình, nhưng người ta có muốn nhận không? Bạn làm thế này, chẳng khác nào bạn đang bố thí, chứ không phải trả nợ. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, là một sự lừa dối cho cả hai bạn. Sau cùng, bạn có chắc mình là mình đã trả được cái nợ nào rồi không? Hay là mang thêm cái nợ một lời xin lỗi, một lời thành thực với người đàn ông tội nghiệp kia?
Có rất nhiều cách để “chịu trách nhiệm” cho tai nạn thuở bé của bạn, nhưng hôn nhân là một cách không khôn ngoan chút nào. Dũng cảm lên, hãy thành thực với anh ấy về tình cảm của bạn. Khi đó, bạn sẽ giải thoát được cho cả hai người. Thế rồi, hãy dành phần đời của bạn đền bù cho anh, bằng quan tâm, chăm sóc, bằng tìm cho anh một người tri kỷ thật sự và quan trọng nhất là bằng những chân thành. Can đảm và thành thật, bạn nhé!