Hành trình trở về của người phụ nữ bị lừa sang Trung Quốc bán vào động mại dâm
- 07:37 16-10-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Chuyến đi định mệnh
Chị L.T.V. (SN 1983, trú tại Yên Thành, Nghệ An) vẫn chưa thể dứt bỏ được cảm giác sợ hãi khi lại chuyện mình bị lừa bán sang Trung Quốc, bị ép buộc làm gái bán dâm.
Đầu tháng 5 năm 2014, vì hoàn cảnh khó khăn, chị V. để hai đứa con thơ một lên 5, một lên 3 cho chồng chăm sóc và lên đường ra Bắc xin việc làm. Sau khi gõ cửa nộp đơn vào nhiều công ty mà không được nhận, chị quyết định đón xe vào Nam tìm kiếm cơ hội khác.
Những ngày lăn lộn tìm việc ở Bình Dương, chị quen một cô gái người Bình Định cũng đang tìm việc làm. Hai người nhanh chóng trở nên thân thiết, thường xuyên qua lại phòng trọ rủ nhau đi tìm việc.
Một hôm, cô bạn mới quen đến bảo hỏi: “Chị có đi sang Campuchia buôn sắt vụn với em không, em có bà chị làm ở bên đó làm nghề này thu nhập cao lắm”.
Khi đó chị V. nói mình không đi vì xứ người cách trở, chẳng biết công việc có tốt như lời cô bạn nói hay không. Thế nhưng sau hơn nửa tháng nộp hồ sơ khắp nơi không được nhận, đang thất vọng thì cô bạn lại tiếp tục rủ đi Campuchia. Chán nản, chị quyết định “xuất ngoại”.
Sáng sớm hôm sau cô bạn mới quen đưa chị đến gặp một người phụ nữ có ngoại hình to béo, da trắng hứa hẹn sang tới đất khách sẽ thu xếp chỗ ăn ở và việc làm cho hai chị em.
Chuyến xe đi Campuchia khởi hành vào ngày hôm sau. Khi xe chạy gần hết buổi sáng thì người đàn bà lạ ngồi đầu xe kêu khát nước, nhà xe lấy nước phát cho mỗi người một chai, uống xong ai nấy đều thiếp đi.
Đến lúc tỉnh dậy mọi người hốt hoảng vì đã bị nhốt trong một căn phòng lớn, ngoài những người mới đến còn có rất nhiều người Việt Nam khác bị nhốt ở đó từ trước. Lúc này mọi người mới tá hỏa biết mình bị lừa bán vào một “động chứa” trên đất Campuchia.
Chị V. đoàn tụ cùng các con sau những ngày tháng tủi nhục ở xứ người |
Chị V. gạt nước mắt nhớ lại những ngày tháng bị ép tiếp khách và bị đánh đập. “Sau hơn 4 tháng vào đó, một ngày vào tháng 10 năm 2015, có một người đàn ông bước vào phòng, anh ta nhìn quanh một lượt rồi chỉ tay ra hiệu chọn tôi. Người đàn ông đó tên là Thạch Hải, nước da ngăm đen nói tiếng Việt lơ lớ. Lúc đó tôi mừng như người chết đuối vớ được cọc vì lần đầu tiên gặp được người biết tiếng Việt”, chị V. kể.
Sau một thời gian gặp gỡ, chị V. van xin vị khách cứu mình. Nhiều lần van nài, cuối cùng chị V. được anh ta chuộc ra với giá 30 triệu đồng.
Sau khi được người đàn ông lạ cứu khỏi nhà chứa, chị buộc phải ở lại làm vợ sinh con cho ông này. Người đàn ông có tên gọi Thạch Hải là người gốc Campuchia nhưng gia đình hiện đang sinh sống ở Việt Nam, anh qua đây làm nghề nuôi cá bè kiếm sống.
Mỗi lần đi ra khỏi nhà, anh ta đều khóa trái cửa không cho chị ra ngoài, anh ta cũng không cho chị giữ bất cứ đồng tiền nào trong người vì sợ chị bỏ trốn. Mặc dù giam lỏng “vợ” nhưng anh ta đối xử với chị rất tốt, nhất là khi chị mang bầu và sinh được một bé trai.
Có con, được người đàn ông lạ thương yêu nhiều nhưng nỗi nhớ quê hương, người thân vẫn không thể nào nguôi ngoai, đặc biệt là hai đứa con gái bé bỏng nơi quê chồng, ngày chị đi, con bé thứ 2 chưa đầy 3 tuổi. Mỗi lần nghĩ đến con lòng chị lại đau đớn.
“Khi con trai tôi được hơn 4 tháng tuổi, Thạch Hải bảo tôi chuẩn bị để anh ta đưa hai mẹ con về Việt Nam thăm ông bà nội. Nghe tin tôi mừng lắm, hi vọng sẽ tìm được cách để chạy trốn”, chị V. bồi hồi kể lại.
Chạy trốn trong đêm
Chị V. cùng “chồng” và con đón chuyến xe khách đi hết một đêm thì về đến đất Việt Nam, sáng sớm hôm sau về tới nhà nội, mọi người vui mừng chào đón mẹ con chị.
“Sợ tôi ôm con bỏ trốn nên Thạch Hải canh chừng suốt. Đến cuối buổi chiều, nhân lúc anh ấy đi nhậu với bạn bè, tôi thấy đây là cơ hội ngàn năm có một nên nói với mẹ Thạch Hải ra ngoài quán mua gói dầu gội rồi ôm con bỏ trốn”, chị V. kể giọng vẫn còn run sợ.
Sợ bị phát hiện nên gặp quán tạp hóa nào chị cũng ghé vào giả vờ mua và hỏi đường đi. Ôm con chạy bộ 3km thì ra đến đường lớn, chị nhờ người lái xe ôm chở về Bình Dương. Lúc đầu ông xe ôm từ chối vì chặng đường quá xa nhưng thấy chị nhìn với ánh mắt van xin thì không đành lòng. Suốt quãng đường lên Bình Dương, không có một xu dính túi, thương con nhỏ không có quần áo mặc thêm nhưng vì lo sợ nên chị không dám nghỉ chân.
Đi đến nửa đêm, tài xế xe ôm dừng lại bảo chị trả trước một ít tiền để lấy lộ phí đi đường, lúc này chị mới thành thật kể hoàn cảnh của mình và mong ông giúp đỡ, hứa về tới Bình Dương sẽ gọi người quen đến gửi tiền.
“Thương hoàn cảnh của tôi, bác xe ôm hỏi có ăn gì không bác mua cho đi suốt từ chiều chắc đói lắm rồi. Lúc đó ruột tôi đói cồn cào nhưng nghĩ đến lúc bị lừa lại lo sợ nên không dám dừng lại ăn gì”, chị V. kể mà như đang chạy trốn.
Về tới Bình Dương, chị V. liền mượn điện thoại gọi về nhà mẹ ruột ở Thanh Hóa. Nghe tiếng con gái, mẹ chị khóc như mưa vì vui sướng. Chị trở về quê nhà, mừng mừng tủi tủi khi được gặp lại mẹ già, gặp hai cô con gái nhưng đau đớn khi biết cha mình đã qua đời vì ung thư.
Nỗi đau gia đình tan vỡ
Nói về quãng thời gian hơn 2 năm con dâu mất tích, bà T.T.H., mẹ chồng chị V. không cầm được nước mắt. Chồng chị V. thấy vợ bặt vô âm tín sinh ra chán nản rồi theo bạn bè bỏ quê đi làm ăn. Hai đứa cháu nhỏ một tay bà chăm bẵm, cũng trong thời gian này, chồng bà phát bệnh ung thư rồi qua đời nên bao nhiều khó khăn, cực nhọc một mình bà gánh vác.
“Đêm nằm với cháu mà nước mắt tôi cứ chảy dài, thương cháu còn nhỏ đã bơ vơ, thương con dâu ngoan hiền sống chết không ai biết. Tôi ước có phép màu để mẹ bọn trẻ trở về”, bà H. gạt nước mắt chia sẻ.
Hằng ngày bà đạp xe chở cháu đến trường rồi về lo việc đồng áng, chăn nuôi thêm con lợn, con gà xoay xở tiền học cho các cháu. Thi thoảng các cháu lại hỏi: Bà ơi mẹ cháu có về nữa không? Mẹ còn sống không, sao ở trường các bạn nói sang Trung Quốc mà tìm mẹ? Những lúc đó, bà H. lặng lẽ gạt nước mắt an ủi các cháu.
Bà H. luôn mong mỏi con, cháu mình được hưởng niềm hạnh phúc của sự đoàn tụ |
“Hai bên gia đình nội ngoại đã nghĩ đến việc lập bàn thờ cúng nó, lúc nhận được điện thoại của con dâu báo mẹ ơi con còn sống, con trở về rồi, tôi ôm điện thoại khóc như mưa, suốt đêm tôi không ngủ được, không nghĩ gia đình mình lại có phúc lớn như thế!”, bà H. nghẹn ngào.
Niềm vui gia đình đoàn tụ chưa dứt thì chị V. đau khổ biết chồng mình đã có người mới. Thương hai đứa con thơ dại chị V. khuyên chồng trở về hai vợ chồng làm lại từ đầu, cùng nhau chăm lo cho các con nhưng chồng đã hạnh phúc bên người mới.
Chị V. chia sẻ: “Sau khi trở về tôi chỉ mong chồng lo lắng làm ăn nuôi con để gia đình đoàn tụ. Giờ anh ấy quyết định đến với người mới tôi cũng không can ngăn vì đó là lựa chọn của anh ấy. Về phần con cái, chúng tôi thống nhất là cả hai vợ chồng đều phải có trách nhiệm chăm lo”.
Nay chị V. đã đưa con trai về quê ngoại ở Thanh Hóa sinh sống. Thi thoảng chị sắp xếp công việc về Nghệ An thăm hai con gái.
“V. là đứa con dâu ngoan hiền, ngày còn sống ông nhà tôi cũng rất thương nó. Tôi bảo V. ở lại cùng tôi chăm sóc các cháu nhưng vì lòng tự trọng của người đàn bà, nó kiên quyết ra đi dù nó nặng lòng với các con lắm”, mẹ chồng chị V. rơm rớm nước mắt.