Mẹ Sài Gòn bắt con chơi điện tử, vào đa cấp học kỹ năng mềm
- 13:42 01-06-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Mỗi lần con đi nghe đa cấp, bà lại bắt con trình bày lại xem họ nói gì. Vài lượt như vậy, Hoàng Lân học được cách PR sản phẩm...
Hơn 10 ngày gần đây, series "Phụ huynh tôi là số 1" của chàng trai Hoàng Lân, 25 tuổi, đang khuấy đảo các diễn đàn lớn nhỏ trên mạng. Bằng lối viết dí dỏm, hấp dẫn, Hoàng Lân đã dựng nên chân dung một người mẹ chuyên dạy con "khác người" nhưng thâm thúy, hiệu quả.
Đến nay, chàng trai trẻ đã cho ra đời 6 phần, với gần 40 lời khuyên nuôi dạy con của mẹ mình - một giảng viên kinh tế. VnExpress trích đăng 14 lời khuyên trong đó:
Bà già tôi là một phụ huynh tuyệt vời:
1. Từ lúc tôi mới đẻ, mẹ luôn tiêm nhiễm vào đầu tôi: "Con chạy ra đường và tạo ra giá trị thặng dư đi. Sau này mẹ chết thì con xin tiền ai?".
2. Tôi thuận tay trái, lúc nhỏ bị cô giáo đánh suốt 2 tuần. Đi công tác về mẹ nhìn tay tôi bầm tím, dắt lên trường tìm hiệu trưởng: "Con tôi viết tay trái thì động gì đến bà mà đánh nó bầm tay". Bà hiệu trưởng phải sang nhà tôi xin lỗi nhưng mẹ vẫn quyết định chuyển trường cho tôi.
3. Hồi bé tôi ít đi ra đường chơi. Mẹ nhìn mấy đứa hàng xóm suốt ngày kéo nhau đi chơi net, cũng bắt tôi đi. Lần đầu tôi đi chơi là do mẹ lôi. Lớn một chút tôi nghiện game, bà chỉ nói nhẹ nhàng, "Nếu xác định làm game thủ thì cứ tập trung chơi, nhưng mà mẹ cho con một năm, chơi game không tới nơi tới chốn thì mẹ cho đi nghĩa vụ". Rốt cuộc tôi chọn học và bỏ game vì nhận ra, game thủ ở Việt Nam bạc lắm.
5. Có lần tôi đi ăn sinh nhật với đám bạn về bị xe tông nằm viện, mẹ nhất định không vào thăm. Lúc về tôi giận lắm mới hỏi: "Tại sao mẹ không vào thăm con?". Mẹ nói: "Mẹ đang chống mắt lên coi mấy đứa mà con coi là 'bạn tốt' có vào thăm con không? Mẹ nói thật, cho dù xe có cán con tử vong thì cũng không có một cành cúc nào của tụi nó đâu. Nhìn vào đám bạn con đang giao du là mẹ biết sớm muộn gì con cũng có kết cục đó. Mẹ đang chờ nó diễn ra để con sáng mắt ra".
6. Có lần tôi giận đòi bỏ nhà ra đi, mẹ nói thẳng: "Mẹ không dạy được con thì con đi đi cho xã hội ngoài kia nó dạy. Mẹ đánh đòn con mẹ xót, còn xã hội mà đánh con thì mẹ chấp nhận mất con".
8. Chọn trường thi đại học mẹ nói: "Con phiền quá, thi trường nào chẳng được. Đại học không phải là con đường duy nhất để ra đời kiếm tiền. Mẹ với ba con dạy đại học nên biết nhiều đứa ra trường xong cũng thất nghiệp. Mẹ cho con tự lập từ nhỏ rồi thì quăng cây cuốc con cũng tự kiếm tiền được, ăn thua là do bản lĩnh của con thôi. Nhưng nói không phải để con thi trượt đại học, bởi vì giữa cầm cây viết và cầm cây cuốc, cây nào nhẹ hơn?".
9. "Con có làm gì làm, né nghề y ra. Tính con ẩu, rất ẩu, lại hay quên. Đi ngành y sẽ là tự cầm xẻng đào lỗ chôn mình. Mai mốt người ta kêu mổ ruột thừa lại lôi bàng quang ra. Nhưng trên hết, vì mẹ đã dạy con mê tiền thì tốt nhất là đừng theo ngành y, ngành y không có chỗ cho những người thích tiền".
10. "Mấy nay mẹ thấy rộ lên vụ đa cấp, hôm nào con vô thử mấy công ty đa cấp coi họ nói cái gì mà ai cũng nghe theo, rồi về trình bày lại cho mẹ". Thế là tôi theo lũ bạn đi nghe đa cấp. Ôi, nghe xong mê mẩn giấc mơ làm giàu triệu đô về kể, mẹ nghe xong cười sặc sụa: "Chưa đủ thuyết phục, đi học thêm đi, học cách tụi nó quảng cáo sản phẩm, công dụng và lợi nhuận kĩ vào rồi về kể lại".
Thế là lại đi. Lần này kể mẹ vẫn cười sặc sụa: "Con nói mà chừng nào mẹ cảm giác được thuyết phục thì nói. Ăn nói còn thua mấy anh đa cấp thì sau này ra đời ăn cám nhé con trai". Thế là tôi cứ chui vô mấy công ty đa cấp ngồi nghe họ giảng, chém gió các kiểu và cũng học được cách PR sản phẩm, nói chuyện trước đám đông, học được cả nghệ thuật thuyết phục... Nằm vùng đủ lâu cũng nhận ra được mặt trái của đa cấp.
11. "Con học trường nào cũng vậy, mẹ sẽ chỉ lo học phí cho 2 năm đầu, còn lại tự bơi. Thế là tôi phải đi bưng phở 3 năm, trong thời gian đó, tôi còn nhập thêm điện thoại Hàn Quốc về bán. Những năm đầu biết kinh doanh là như thế".
13. "Sinh đứa con ra mà lúc nào cũng bao bọc, cuộn nó lại thì chỉ có thể là phong kiến Việt Nam, một chế độ tự giết chết con mình. Không tin con để ý, những danh nhân nổi tiếng trong lịch sử phong kiến toàn là bứt gia phong ra để tìm lối đi riêng. Bà Trưng thì cãi lời cha học võ đánh giặc, hay Bác Hồ cũng phải một thân một mình bôn ba đi ra nước ngoài tìm đường cứu nước đấy thôi".
13. Mẹ đọc báo bên Mỹ nó ghi là: Hãy tập cho trẻ nhỏ làm quen với nguy hiểm hơn là cứ suốt ngày dặn con tránh xa nguy hiểm". Thế là mẹ thực hành triệt để luôn. Mẹ hay lấy mấy cái hộp quẹt điện, có cái đồ bấm điện rồi suốt ngày chích tôi. Chích xong còn nói mai mốt con thò tay vào ổ điện nó cũng tê vậy đó. Từ đó về sau tôi sợ điện giật luôn.
14. "Mẹ không tin người nào nói tiền không mua được hạnh phúc! Cái gì không mua được bằng tiền, thì mua được bằng rất nhiều tiền. Này nhé, khi con buồn mà không có tiền, cùng lắm con ra quán, mua được chai bia con mực rồi ngồi nhìn lại vẫn tay trắng. Còn nếu khi có tiền, con buồn, có thể chui vào xe hơi mà khóc, chui vào biệt thự mà khóc, khóc ở Hội An, khóc ở Đà Nẵng, khóc ở bất cứ nơi nào, qua Mỹ, châu Âu, Nhật mà khóc cũng được..."
Hoàng Lân cho biết, anh bắt đầu viết những lời dạy của mẹ khi bố anh bị tai nạn, trong khi anh đang công tác ở Quy Nhơn. Sự việc xảy ra từ 18/5 và khá nguy kịch nhưng mẹ không báo cho Lân, cho tới ngày 5 ngày sau anh mới biết sự việc. Lúc đó anh đã khóc hỏi mẹ tại sao lại giấu. Một lần nữa, mẹ lại khiến anh thấy khâm phục.
Bà nói: "Trong tình huống này, người buồn nhất không phải mẹ, vì mẹ bên cạnh biết rõ tình trạng của ba. Còn con làm việc xa nhà, con khóc thì biết tựa vào ai. Cho nên, có khóc thì khóc lúc này thôi, mẹ không dạy con sự nhu nhược và yếu đuối. Ngày mai thức dậy, lau sạch nước mắt, hoàn thành sớm dự án, đem tin vui về cho ba mẹ. Khi ba mất đi đôi chân, thì mai này hai đứa chính là đôi chân của ba đó. Các con hãy bước đi thật mạnh mẽ như đôi chân của ba các con từng vậy".
Lân đã hoàn thành công việc và vào 2 ngày sau đó, anh đã xin nghỉ phép để ở viện chăm bố.
Đến nay, chàng trai trẻ đã cho ra đời 6 phần, với gần 40 lời khuyên nuôi dạy con của mẹ mình - một giảng viên kinh tế. VnExpress trích đăng 14 lời khuyên trong đó:
Bà già tôi là một phụ huynh tuyệt vời:
1. Từ lúc tôi mới đẻ, mẹ luôn tiêm nhiễm vào đầu tôi: "Con chạy ra đường và tạo ra giá trị thặng dư đi. Sau này mẹ chết thì con xin tiền ai?".
2. Tôi thuận tay trái, lúc nhỏ bị cô giáo đánh suốt 2 tuần. Đi công tác về mẹ nhìn tay tôi bầm tím, dắt lên trường tìm hiệu trưởng: "Con tôi viết tay trái thì động gì đến bà mà đánh nó bầm tay". Bà hiệu trưởng phải sang nhà tôi xin lỗi nhưng mẹ vẫn quyết định chuyển trường cho tôi.
3. Hồi bé tôi ít đi ra đường chơi. Mẹ nhìn mấy đứa hàng xóm suốt ngày kéo nhau đi chơi net, cũng bắt tôi đi. Lần đầu tôi đi chơi là do mẹ lôi. Lớn một chút tôi nghiện game, bà chỉ nói nhẹ nhàng, "Nếu xác định làm game thủ thì cứ tập trung chơi, nhưng mà mẹ cho con một năm, chơi game không tới nơi tới chốn thì mẹ cho đi nghĩa vụ". Rốt cuộc tôi chọn học và bỏ game vì nhận ra, game thủ ở Việt Nam bạc lắm.
5. Có lần tôi đi ăn sinh nhật với đám bạn về bị xe tông nằm viện, mẹ nhất định không vào thăm. Lúc về tôi giận lắm mới hỏi: "Tại sao mẹ không vào thăm con?". Mẹ nói: "Mẹ đang chống mắt lên coi mấy đứa mà con coi là 'bạn tốt' có vào thăm con không? Mẹ nói thật, cho dù xe có cán con tử vong thì cũng không có một cành cúc nào của tụi nó đâu. Nhìn vào đám bạn con đang giao du là mẹ biết sớm muộn gì con cũng có kết cục đó. Mẹ đang chờ nó diễn ra để con sáng mắt ra".
6. Có lần tôi giận đòi bỏ nhà ra đi, mẹ nói thẳng: "Mẹ không dạy được con thì con đi đi cho xã hội ngoài kia nó dạy. Mẹ đánh đòn con mẹ xót, còn xã hội mà đánh con thì mẹ chấp nhận mất con".
8. Chọn trường thi đại học mẹ nói: "Con phiền quá, thi trường nào chẳng được. Đại học không phải là con đường duy nhất để ra đời kiếm tiền. Mẹ với ba con dạy đại học nên biết nhiều đứa ra trường xong cũng thất nghiệp. Mẹ cho con tự lập từ nhỏ rồi thì quăng cây cuốc con cũng tự kiếm tiền được, ăn thua là do bản lĩnh của con thôi. Nhưng nói không phải để con thi trượt đại học, bởi vì giữa cầm cây viết và cầm cây cuốc, cây nào nhẹ hơn?".
9. "Con có làm gì làm, né nghề y ra. Tính con ẩu, rất ẩu, lại hay quên. Đi ngành y sẽ là tự cầm xẻng đào lỗ chôn mình. Mai mốt người ta kêu mổ ruột thừa lại lôi bàng quang ra. Nhưng trên hết, vì mẹ đã dạy con mê tiền thì tốt nhất là đừng theo ngành y, ngành y không có chỗ cho những người thích tiền".
10. "Mấy nay mẹ thấy rộ lên vụ đa cấp, hôm nào con vô thử mấy công ty đa cấp coi họ nói cái gì mà ai cũng nghe theo, rồi về trình bày lại cho mẹ". Thế là tôi theo lũ bạn đi nghe đa cấp. Ôi, nghe xong mê mẩn giấc mơ làm giàu triệu đô về kể, mẹ nghe xong cười sặc sụa: "Chưa đủ thuyết phục, đi học thêm đi, học cách tụi nó quảng cáo sản phẩm, công dụng và lợi nhuận kĩ vào rồi về kể lại".
Thế là lại đi. Lần này kể mẹ vẫn cười sặc sụa: "Con nói mà chừng nào mẹ cảm giác được thuyết phục thì nói. Ăn nói còn thua mấy anh đa cấp thì sau này ra đời ăn cám nhé con trai". Thế là tôi cứ chui vô mấy công ty đa cấp ngồi nghe họ giảng, chém gió các kiểu và cũng học được cách PR sản phẩm, nói chuyện trước đám đông, học được cả nghệ thuật thuyết phục... Nằm vùng đủ lâu cũng nhận ra được mặt trái của đa cấp.
11. "Con học trường nào cũng vậy, mẹ sẽ chỉ lo học phí cho 2 năm đầu, còn lại tự bơi. Thế là tôi phải đi bưng phở 3 năm, trong thời gian đó, tôi còn nhập thêm điện thoại Hàn Quốc về bán. Những năm đầu biết kinh doanh là như thế".
13. "Sinh đứa con ra mà lúc nào cũng bao bọc, cuộn nó lại thì chỉ có thể là phong kiến Việt Nam, một chế độ tự giết chết con mình. Không tin con để ý, những danh nhân nổi tiếng trong lịch sử phong kiến toàn là bứt gia phong ra để tìm lối đi riêng. Bà Trưng thì cãi lời cha học võ đánh giặc, hay Bác Hồ cũng phải một thân một mình bôn ba đi ra nước ngoài tìm đường cứu nước đấy thôi".
13. Mẹ đọc báo bên Mỹ nó ghi là: Hãy tập cho trẻ nhỏ làm quen với nguy hiểm hơn là cứ suốt ngày dặn con tránh xa nguy hiểm". Thế là mẹ thực hành triệt để luôn. Mẹ hay lấy mấy cái hộp quẹt điện, có cái đồ bấm điện rồi suốt ngày chích tôi. Chích xong còn nói mai mốt con thò tay vào ổ điện nó cũng tê vậy đó. Từ đó về sau tôi sợ điện giật luôn.
14. "Mẹ không tin người nào nói tiền không mua được hạnh phúc! Cái gì không mua được bằng tiền, thì mua được bằng rất nhiều tiền. Này nhé, khi con buồn mà không có tiền, cùng lắm con ra quán, mua được chai bia con mực rồi ngồi nhìn lại vẫn tay trắng. Còn nếu khi có tiền, con buồn, có thể chui vào xe hơi mà khóc, chui vào biệt thự mà khóc, khóc ở Hội An, khóc ở Đà Nẵng, khóc ở bất cứ nơi nào, qua Mỹ, châu Âu, Nhật mà khóc cũng được..."
Hoàng Lân cho biết, anh bắt đầu viết những lời dạy của mẹ khi bố anh bị tai nạn, trong khi anh đang công tác ở Quy Nhơn. Sự việc xảy ra từ 18/5 và khá nguy kịch nhưng mẹ không báo cho Lân, cho tới ngày 5 ngày sau anh mới biết sự việc. Lúc đó anh đã khóc hỏi mẹ tại sao lại giấu. Một lần nữa, mẹ lại khiến anh thấy khâm phục.
Bà nói: "Trong tình huống này, người buồn nhất không phải mẹ, vì mẹ bên cạnh biết rõ tình trạng của ba. Còn con làm việc xa nhà, con khóc thì biết tựa vào ai. Cho nên, có khóc thì khóc lúc này thôi, mẹ không dạy con sự nhu nhược và yếu đuối. Ngày mai thức dậy, lau sạch nước mắt, hoàn thành sớm dự án, đem tin vui về cho ba mẹ. Khi ba mất đi đôi chân, thì mai này hai đứa chính là đôi chân của ba đó. Các con hãy bước đi thật mạnh mẽ như đôi chân của ba các con từng vậy".
Lân đã hoàn thành công việc và vào 2 ngày sau đó, anh đã xin nghỉ phép để ở viện chăm bố.
Tác giả bài viết: Phan Dương
Nguồn tin: