Tâm sự rớt nước mắt của người đàn ông dìu người phụ nữ qua giông bão, sau tất cả nhận về là sự phản bội
- 19:20 31-05-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Dòng tâm sự được chia sẻ của người đàn ông này đầy thổn thức và có phần cay đắng với "sau tất cả" thứ cho đi là lòng tốt nhưng nhận lại chỉ đắng cay....
Trong một hội nhóm trên mạng xã hội, câu chuyện của người đàn ông này về việc cưu mang một người phụ nữ bụng mang dạ chửa, cơ nhỡ rồi chăm sóc ân cần, đấu tranh với gia đình để coi người đàn bà như vợ, đứa bé của người khác như con.
Trong các tình huống khác, anh đã thực hiện tốt vai trò làm chồng, làm cha mà không một lời oán trách. Nhưng cuộc sống cũng phát sinh những mâu thuẫn rồi anh phát hiện ra vợ có bồ.
Chia tay là điều tất yếu cho những hy sinh và nỗ lực khi được người phụ nữ anh dìu qua giông bão đáp trả bằng sự phản bội. Nhưng cuối cùng người cay đắng vẫn là người đàn ông khi họ cảm thấy mất mát đi những điều quen thuộc mà anh đã nâng niu và giữ gìn. Đặc biêt, với đứa trẻ mà không phải là huyết thống nhưng đã anh coi như con mình giờ phải xa cách làm dấy lên trong lòng anh nỗi xót xa:
Bài viết như sau:
"Cách đây hơn 5 năm, quen nó lúc nó vừa bị chồng cũ bỏ, ôm cái bầu gần sinh tới nơi, thấy nó bụng mang dạ chữa ngày ngày chịu khó lọc cọc đạp xe đi làm rồi đi về gần 10 cây số, lúc đó thấy tội nghiệp nên cũng lân la làm quen, giúp đỡ, lo cho nó đến lúc nó vào viện sinh. Thấy nhà nó cũng nghèo nên lỡ giúp rồi thì giúp cho trót đến lúc nó xuất viện cũng phụ sữa tã cho đứa nhỏ, dần dần bắt đầu có tình cảm.
Được 1 thời gian thì mến tay mến chân đứa nhỏ, xem nó như con mình đẻ ra vậy, mà éo le chỗ nhà có mỗi mình con trai lớn với thêm 1 đứa em gái, chuyện này thì kiểu gì gia đình cũng ngăn cản, thế là liều dọn qua bên đấy sống cùng để dễ chăm sóc mẹ con nó. Từ 1 thằng làm bao nhiêu tiêu sạch bấy nhiêu, nhiều khi còn bòn ngược lại tiền của gia đình giờ lại trở thành người đàn ông của gia đình nhỏ.
Cuộc sống lúc đó = 1/10 lúc sống ở nhà nữa. Không có wifi, không có máy lạnh thậm chí không có cả TV riêng để xem. Mà lúc đấy thấy cũng chẳng màng nữa, cứ đi làm về là con bé nó nghe tiếng xe bò ra đón vui lắm các bác à,. Cái lúc nó bập bẹ nói, nó kêu mình ba ba, vui muốn khóc ấy, bác nào đã có con rồi thì hiểu.
Lúc con bé cứng cáp thì thấy nó đi làm công nhân cực quá mới xin vợ chồng ông anh chơi chung ngoài đường cho nó đi học nghề tóc của vợ ông ấy, vợ chồng ông này cũng thương mình với thấy tội nghiệp con kia, cho nó vào vừa dạy nghề không lấy tiền, mỗi tháng lại còn cho thêm 2 triệu.
Nói chung giai đoạn khó khăn này cũng được hơn 1 năm thì bố mẹ mình mới xuống nước kêu mình dắt mẹ con nó qua cho ông bà gặp, nói chuyện đàng hoàng rồi dọn về nhà ở.
Tết 2015 ông bà già qua gặp mặt gia đình bên kia để tính chuyện cưới xin, sau đó mình cũng phải vất vả để làm công tác tư tưởng cho bà con nội ngoại, vì gia đình nội ngoại mình đều ở Sài Gòn và đều rất gần nhau, gia đình đông nên phải mất 1 thời gian dài để thuyết phục mọi người. Rồi 2 đứa bắt đầu đi học giáo lý hôn nhân để chuẩn bị đám cưới, rồi đi đăng ký kết hôn trước.
Đến đầu năm trước thì mình mới biết gia đình nó đang thiếu nợ, nợ cũng không nhiều lắm. Bàn tới bàn lui không ra cách thì lúc này ông bác mình có miếng đất vườn dưới Tiền Giang, có sẵn nhà luôn mà không ai ở, ông kêu mình nói ông bà già vợ dọn về đó ở, ỗng trả lương trông đất, vừa trốn nợ vừa có tiền dư mỗi tháng không phải đóng tiền lời nữa. Mình qua đặt vấn đề thì nhà bên kia không chịu trong khi bà con ở SG này không còn ai cả, mình bực quá từ đó không qua bên đấy nữa.
Từ đấy 2 đứa bắt đầu lấn cấn, ít nói chuyện với nhau, bản thân mình không xuống nước vì cái gì hay cái gì tốt đều đã vẽ đường cho đi hết rồi. Thế là 2 đứa ở chung nhà nhưng khác phòng, mình thấy nó quá đáng, vô lý nhưng thương đứa nhỏ nên ráng chịu đựng.
Thế là nó cắm sừng mình các bác ạ, vâng, mình không bao giờ nghĩ đến chuyện này luôn vì nếu nó biết suy nghĩ là không nhờ có mình và gia đình thì giờ này mẹ con nó không sung sướng được như vậy. Mới đầu nghe nói nó quen thằng này mình cũng chả tin lắm, nhưng mà người nói lại cho mình nghe là vợ chồng ông anh, ông bà đi chơi vô tình thấy, thế là mình theo dõi. Cái hôm thấy chúng nó đèo nhau đi mình chả muốn lên đánh hay gì, đi về nhà âm thầm cho đồ của nó vào túi rồi liệng thẳng ra cửa, tối nó về chất vấn thì ra nó ăn ngủ ở nhà mình mà nó quen thằng đấy cũng phải gần nửa năm rồi các bác ạ.
Con bé nhỏ lúc đấy đang ngủ mình kêu dậy dắt xuống cho mẹ nó, mình nói nó giờ con về ở với bà ngoại nha, ông bà nội sắp dọn nhà đi rồi mốt con ko gặp ông bà nội với ba nữa đâu. Nó quay sang hỏi mẹ nó : "Mẹ cho con ở lại đây với ông bà nội với ba Luận đi", type tới đây mình khóc rồi các bác ạ. Không phải vì tức, vì giận, vì ghen, mà mình thương con bé quá, tội nghiệp nó. Nuôi con chó con mèo mấy tháng còn có tình cảm chứ đừng nói là nuôi 1 đứa nhỏ từ lúc nó vừa ra đời đến nay cũng hơn 6 tuổi rồi, muốn giữ con bé lại để nuôi nhưng không thể chia cách mẹ con nó được.
Hôm sau thì mình ra tòa làm giấy đơn phương ly hôn, không phải chia tài sản gì vì trước khi đăng ký kết hôn mình đã làm giấy xác định tài sản riêng trước và sau hôn nhân. Vừa nhận quyết định của tòa hôm thứ 6 vừa rồi, đến giờ vẫn còn bần thần không tin là mọi thứ vừa mới đó, tưởng như là viên mãn rồi mà chả hiểu sao tan tành. Dự định tháng 8 này con em đang học bên nước ngoài về chơi thì làm đám cưới để cho nó được mặt áo cưới 1 lần, thông báo bà con dòng họ hết rồi, người thân ở nước ngoài đặt cả vé máy bay để về giờ không biết nói kiểu gì.
Đời có đó rồi mất đó, không biết trước được điều gì, nhiều khi mình chẳng hiểu mình làm sai chỗ nào để phải mất mọi thứ như vậy. Từ lúc đuổi nó đi tới giờ ngày nào đi làm về mình cũng mong được nghe tiếng con bé nó kêu mừng ba đi làm về như lúc trước, đợi hoài...
30 tuổi, chưa lớn lắm nhưng mà sau cú sốc này chắc phải 1 thời gian nữa mới dám yêu lại, cũng có thể là không bao giờ".
Câu chuyện khiến nhiều người không đồng tình với người phụ nữ "tham bát bỏ mâm" và thương cho người đàn ông tốt đã không nhận được kết cục tốt đẹp như anh đáng được hưởng.
Trong các tình huống khác, anh đã thực hiện tốt vai trò làm chồng, làm cha mà không một lời oán trách. Nhưng cuộc sống cũng phát sinh những mâu thuẫn rồi anh phát hiện ra vợ có bồ.
Chia tay là điều tất yếu cho những hy sinh và nỗ lực khi được người phụ nữ anh dìu qua giông bão đáp trả bằng sự phản bội. Nhưng cuối cùng người cay đắng vẫn là người đàn ông khi họ cảm thấy mất mát đi những điều quen thuộc mà anh đã nâng niu và giữ gìn. Đặc biêt, với đứa trẻ mà không phải là huyết thống nhưng đã anh coi như con mình giờ phải xa cách làm dấy lên trong lòng anh nỗi xót xa:
Bài viết như sau:
"Cách đây hơn 5 năm, quen nó lúc nó vừa bị chồng cũ bỏ, ôm cái bầu gần sinh tới nơi, thấy nó bụng mang dạ chữa ngày ngày chịu khó lọc cọc đạp xe đi làm rồi đi về gần 10 cây số, lúc đó thấy tội nghiệp nên cũng lân la làm quen, giúp đỡ, lo cho nó đến lúc nó vào viện sinh. Thấy nhà nó cũng nghèo nên lỡ giúp rồi thì giúp cho trót đến lúc nó xuất viện cũng phụ sữa tã cho đứa nhỏ, dần dần bắt đầu có tình cảm.
Được 1 thời gian thì mến tay mến chân đứa nhỏ, xem nó như con mình đẻ ra vậy, mà éo le chỗ nhà có mỗi mình con trai lớn với thêm 1 đứa em gái, chuyện này thì kiểu gì gia đình cũng ngăn cản, thế là liều dọn qua bên đấy sống cùng để dễ chăm sóc mẹ con nó. Từ 1 thằng làm bao nhiêu tiêu sạch bấy nhiêu, nhiều khi còn bòn ngược lại tiền của gia đình giờ lại trở thành người đàn ông của gia đình nhỏ.
Cuộc sống lúc đó = 1/10 lúc sống ở nhà nữa. Không có wifi, không có máy lạnh thậm chí không có cả TV riêng để xem. Mà lúc đấy thấy cũng chẳng màng nữa, cứ đi làm về là con bé nó nghe tiếng xe bò ra đón vui lắm các bác à,. Cái lúc nó bập bẹ nói, nó kêu mình ba ba, vui muốn khóc ấy, bác nào đã có con rồi thì hiểu.
Lúc con bé cứng cáp thì thấy nó đi làm công nhân cực quá mới xin vợ chồng ông anh chơi chung ngoài đường cho nó đi học nghề tóc của vợ ông ấy, vợ chồng ông này cũng thương mình với thấy tội nghiệp con kia, cho nó vào vừa dạy nghề không lấy tiền, mỗi tháng lại còn cho thêm 2 triệu.
Nói chung giai đoạn khó khăn này cũng được hơn 1 năm thì bố mẹ mình mới xuống nước kêu mình dắt mẹ con nó qua cho ông bà gặp, nói chuyện đàng hoàng rồi dọn về nhà ở.
Tết 2015 ông bà già qua gặp mặt gia đình bên kia để tính chuyện cưới xin, sau đó mình cũng phải vất vả để làm công tác tư tưởng cho bà con nội ngoại, vì gia đình nội ngoại mình đều ở Sài Gòn và đều rất gần nhau, gia đình đông nên phải mất 1 thời gian dài để thuyết phục mọi người. Rồi 2 đứa bắt đầu đi học giáo lý hôn nhân để chuẩn bị đám cưới, rồi đi đăng ký kết hôn trước.
Đến đầu năm trước thì mình mới biết gia đình nó đang thiếu nợ, nợ cũng không nhiều lắm. Bàn tới bàn lui không ra cách thì lúc này ông bác mình có miếng đất vườn dưới Tiền Giang, có sẵn nhà luôn mà không ai ở, ông kêu mình nói ông bà già vợ dọn về đó ở, ỗng trả lương trông đất, vừa trốn nợ vừa có tiền dư mỗi tháng không phải đóng tiền lời nữa. Mình qua đặt vấn đề thì nhà bên kia không chịu trong khi bà con ở SG này không còn ai cả, mình bực quá từ đó không qua bên đấy nữa.
Từ đấy 2 đứa bắt đầu lấn cấn, ít nói chuyện với nhau, bản thân mình không xuống nước vì cái gì hay cái gì tốt đều đã vẽ đường cho đi hết rồi. Thế là 2 đứa ở chung nhà nhưng khác phòng, mình thấy nó quá đáng, vô lý nhưng thương đứa nhỏ nên ráng chịu đựng.
Thế là nó cắm sừng mình các bác ạ, vâng, mình không bao giờ nghĩ đến chuyện này luôn vì nếu nó biết suy nghĩ là không nhờ có mình và gia đình thì giờ này mẹ con nó không sung sướng được như vậy. Mới đầu nghe nói nó quen thằng này mình cũng chả tin lắm, nhưng mà người nói lại cho mình nghe là vợ chồng ông anh, ông bà đi chơi vô tình thấy, thế là mình theo dõi. Cái hôm thấy chúng nó đèo nhau đi mình chả muốn lên đánh hay gì, đi về nhà âm thầm cho đồ của nó vào túi rồi liệng thẳng ra cửa, tối nó về chất vấn thì ra nó ăn ngủ ở nhà mình mà nó quen thằng đấy cũng phải gần nửa năm rồi các bác ạ.
Con bé nhỏ lúc đấy đang ngủ mình kêu dậy dắt xuống cho mẹ nó, mình nói nó giờ con về ở với bà ngoại nha, ông bà nội sắp dọn nhà đi rồi mốt con ko gặp ông bà nội với ba nữa đâu. Nó quay sang hỏi mẹ nó : "Mẹ cho con ở lại đây với ông bà nội với ba Luận đi", type tới đây mình khóc rồi các bác ạ. Không phải vì tức, vì giận, vì ghen, mà mình thương con bé quá, tội nghiệp nó. Nuôi con chó con mèo mấy tháng còn có tình cảm chứ đừng nói là nuôi 1 đứa nhỏ từ lúc nó vừa ra đời đến nay cũng hơn 6 tuổi rồi, muốn giữ con bé lại để nuôi nhưng không thể chia cách mẹ con nó được.
Hôm sau thì mình ra tòa làm giấy đơn phương ly hôn, không phải chia tài sản gì vì trước khi đăng ký kết hôn mình đã làm giấy xác định tài sản riêng trước và sau hôn nhân. Vừa nhận quyết định của tòa hôm thứ 6 vừa rồi, đến giờ vẫn còn bần thần không tin là mọi thứ vừa mới đó, tưởng như là viên mãn rồi mà chả hiểu sao tan tành. Dự định tháng 8 này con em đang học bên nước ngoài về chơi thì làm đám cưới để cho nó được mặt áo cưới 1 lần, thông báo bà con dòng họ hết rồi, người thân ở nước ngoài đặt cả vé máy bay để về giờ không biết nói kiểu gì.
Đời có đó rồi mất đó, không biết trước được điều gì, nhiều khi mình chẳng hiểu mình làm sai chỗ nào để phải mất mọi thứ như vậy. Từ lúc đuổi nó đi tới giờ ngày nào đi làm về mình cũng mong được nghe tiếng con bé nó kêu mừng ba đi làm về như lúc trước, đợi hoài...
30 tuổi, chưa lớn lắm nhưng mà sau cú sốc này chắc phải 1 thời gian nữa mới dám yêu lại, cũng có thể là không bao giờ".
Câu chuyện khiến nhiều người không đồng tình với người phụ nữ "tham bát bỏ mâm" và thương cho người đàn ông tốt đã không nhận được kết cục tốt đẹp như anh đáng được hưởng.
Tác giả: Mai Chi
Nguồn tin: Theo Trí Thức Trẻ
Nguồn tin: Theo Trí Thức Trẻ