Là do vợ chồng con hết duyên phận chứ chẳng phải do mẹ đâu!
- 09:05 28-04-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Mẹ biết không, con ra đi mà không có một đồng trong tay, đến tiền taxi cũng là hàng xóm thương cảm mà cho.
Mẹ biết không, con ra đi mà không có một đồng trong tay, đến tiền taxi cũng là hàng xóm thương cảm mà cho.
Gửi mẹ chồng cũ…
Gọi là mẹ chồng cũ vì giờ con chẳng còn là dâu con gì nữa rồi. Dù gì cũng từng là người một nhà với nhau nên con vẫn gọi mẹ một tiếng là mẹ.
Đến bây giờ, khi đã li hôn con trai mẹ gần 4 năm, con vẫn còn nhớ những ngày tháng chìm trong nước mắt của cuộc hôn nhân cũ. Nhưng mãi đến khi nhận được đòn giáng quá mạnh từ mẹ mà con mới đủ can đảm bước ra.
Giờ nghĩ lại con chẳng còn giận hờn, hận thù gì mẹ cả. Con chỉ cảm thấy mọi thứ đã được an bài một cách trọn vẹn rồi.
Đôi lúc con cũng thầm cảm ơn mẹ, nhờ mẹ mà con có được cuộc sống bình yên, thanh thản như hôm nay.
Mẹ còn nhớ không ngày cưới của tụi con, thay vì chọn ga giường đỏ tân hôn thì mẹ nhất định trang trí phòng con toàn màu trắng. Con tỏ vẻ không ưng bụng thì mẹ nói sẵng: "Ai biết cô còn trinh không? Mua màu đỏ để cô che lấp sự thật à? Tôi đây không phải dễ qua mặt nhé".
Con sốc vì bị xúc phạm đến đỏ mặt và đã có suy nghĩ không cưới nữa. Chồng con lúc ấy lại theo năn nỉ nên con mềm lòng nghe theo. Và cũng may cho con là đêm ấy, khi mẹ bật cửa xông vào kiểm tra thì vết máu trên ga giường còn chưa kịp khô lại. Nhưng thôi, chuyện đó cũng là chuyện thường tình, ai chẳng muốn con trai mình lấy vợ còn trinh nguyên. Con sốc nhưng không giận mẹ.
Sống chung với nhau 2 năm mà con khóc cạn nước mắt. Từ một nhân viên ngân hàng có tới vài trăm triệu trong thẻ tiết kiệm trở thành một con ngốc tay trắng khi ra khỏi nhà. Khi nào cần tiền sửa nhà, cho con gái mua xe ga, mua đất thì mẹ lại ngon ngọt. Đủ những danh xưng mỹ miều và mẹ sẽ dành hết việc nhà.
Ấy mà rút xong tiền rồi thì mẹ lại trở về với bản chất thật. Lại hạch sách, mắng nhiếc, xúc phạm con mỗi khi không vừa ý chuyện gì. Nhưng con vẫn nghĩ rằng đấy cũng là điều hiển nhiên thôi. Con đã chấp nhận lấy chồng thì phải chấp nhận mẹ chồng, nhà chồng dù có thế nào đi nữa. Vì gia đình mà chấp nhận bỏ qua hết.
Chỉ đến khi mẹ trực tiếp dẫn một cô gái khác vào nhà giới thiệu với chồng con thì con mới giật mình. Cô ấy đâu phải xa lạ gì, chính là tình cũ của chồng con, người mà mẹ tiếc đứt ruột khi cô ấy sang nước ngoài du học.
Nhìn cô ấy ngồi ngang nhiên trong phòng khách và mẹ bắt con phải mang nước cho cô ấy uống mà con khóc biết bao nhiêu lần. Những ngày sau đó, mẹ tạo điều kiện cho chồng con và cô ấy đi chung với nhau. Con ghen, giận hờn cũng chẳng được gì nên lại quyết định nhịn nhục để sống vì con trai chưa tròn một tuổi.
Rồi cái ngày mẹ tuyên bố xanh rờn: “Nó đã có bầu với thằng T, mày liệu sao thì liệu”. Con chấp nhận bồng thằng bé - cũng là cháu nội mẹ - ra khỏi nhà lúc 5 giờ chiều. Mẹ biết không, con ra đi mà không có một đồng trong tay, đến tiền taxi cũng là hàng xóm thương cảm mà cho. Mà không hiểu sao con lại bình tĩnh đến lạ thường, một giọt nước mắt cũng chẳng rơi được.
Thôi, thế là giải thoát. Ban đầu con cũng hận mẹ lắm. Nhưng rồi thời gian khiến con trưởng thành hơn. Con mong mẹ sẽ sống bình yên, vui vẻ với cô con dâu mới hơn khi sống với con. Con lại nghĩ chắc do con với chồng hết duyên phận chứ chẳng phải do mẹ đâu.
Và giờ, sau 4 năm, con lại gây dựng được cuộc sống sung túc như ngày nào. Con có nhà riêng, có công việc ổn định. Cuộc sống của con bình yên đến lạ với cậu con trai bé bỏng. Cũng lâu lắm rồi mẹ và chồng cũ của con chưa từng đến thăm con trai nên con cũng chẳng biết mọi người sống thế nào.
Vậy nên hôm qua, nghe một hàng xóm cũ kể cô con dâu mới của mẹ hỗn láo với mẹ mà con bất ngờ. Nghe đâu cô ấy còn đuổi cả mẹ ra khỏi nhà vì sổ đỏ đã sang tên cô ấy làm chủ. Cuộc sống không êm đềm khiến mẹ già đi trông thấy. Càng nghe con càng thương cảm với mẹ nhiều hơn. Mong mẹ hãy sống thật tốt vì giờ con thật sự đã buông bỏ được hết quá khứ rồi.
Gửi mẹ chồng cũ…
Gọi là mẹ chồng cũ vì giờ con chẳng còn là dâu con gì nữa rồi. Dù gì cũng từng là người một nhà với nhau nên con vẫn gọi mẹ một tiếng là mẹ.
Đến bây giờ, khi đã li hôn con trai mẹ gần 4 năm, con vẫn còn nhớ những ngày tháng chìm trong nước mắt của cuộc hôn nhân cũ. Nhưng mãi đến khi nhận được đòn giáng quá mạnh từ mẹ mà con mới đủ can đảm bước ra.
Giờ nghĩ lại con chẳng còn giận hờn, hận thù gì mẹ cả. Con chỉ cảm thấy mọi thứ đã được an bài một cách trọn vẹn rồi.
Đôi lúc con cũng thầm cảm ơn mẹ, nhờ mẹ mà con có được cuộc sống bình yên, thanh thản như hôm nay.
Mẹ còn nhớ không ngày cưới của tụi con, thay vì chọn ga giường đỏ tân hôn thì mẹ nhất định trang trí phòng con toàn màu trắng. Con tỏ vẻ không ưng bụng thì mẹ nói sẵng: "Ai biết cô còn trinh không? Mua màu đỏ để cô che lấp sự thật à? Tôi đây không phải dễ qua mặt nhé".
Con sốc vì bị xúc phạm đến đỏ mặt và đã có suy nghĩ không cưới nữa. Chồng con lúc ấy lại theo năn nỉ nên con mềm lòng nghe theo. Và cũng may cho con là đêm ấy, khi mẹ bật cửa xông vào kiểm tra thì vết máu trên ga giường còn chưa kịp khô lại. Nhưng thôi, chuyện đó cũng là chuyện thường tình, ai chẳng muốn con trai mình lấy vợ còn trinh nguyên. Con sốc nhưng không giận mẹ.
Sống chung với nhau 2 năm mà con khóc cạn nước mắt. Từ một nhân viên ngân hàng có tới vài trăm triệu trong thẻ tiết kiệm trở thành một con ngốc tay trắng khi ra khỏi nhà. Khi nào cần tiền sửa nhà, cho con gái mua xe ga, mua đất thì mẹ lại ngon ngọt. Đủ những danh xưng mỹ miều và mẹ sẽ dành hết việc nhà.
Ấy mà rút xong tiền rồi thì mẹ lại trở về với bản chất thật. Lại hạch sách, mắng nhiếc, xúc phạm con mỗi khi không vừa ý chuyện gì. Nhưng con vẫn nghĩ rằng đấy cũng là điều hiển nhiên thôi. Con đã chấp nhận lấy chồng thì phải chấp nhận mẹ chồng, nhà chồng dù có thế nào đi nữa. Vì gia đình mà chấp nhận bỏ qua hết.
Chỉ đến khi mẹ trực tiếp dẫn một cô gái khác vào nhà giới thiệu với chồng con thì con mới giật mình. Cô ấy đâu phải xa lạ gì, chính là tình cũ của chồng con, người mà mẹ tiếc đứt ruột khi cô ấy sang nước ngoài du học.
Nhìn cô ấy ngồi ngang nhiên trong phòng khách và mẹ bắt con phải mang nước cho cô ấy uống mà con khóc biết bao nhiêu lần. Những ngày sau đó, mẹ tạo điều kiện cho chồng con và cô ấy đi chung với nhau. Con ghen, giận hờn cũng chẳng được gì nên lại quyết định nhịn nhục để sống vì con trai chưa tròn một tuổi.
Rồi cái ngày mẹ tuyên bố xanh rờn: “Nó đã có bầu với thằng T, mày liệu sao thì liệu”. Con chấp nhận bồng thằng bé - cũng là cháu nội mẹ - ra khỏi nhà lúc 5 giờ chiều. Mẹ biết không, con ra đi mà không có một đồng trong tay, đến tiền taxi cũng là hàng xóm thương cảm mà cho. Mà không hiểu sao con lại bình tĩnh đến lạ thường, một giọt nước mắt cũng chẳng rơi được.
Thôi, thế là giải thoát. Ban đầu con cũng hận mẹ lắm. Nhưng rồi thời gian khiến con trưởng thành hơn. Con mong mẹ sẽ sống bình yên, vui vẻ với cô con dâu mới hơn khi sống với con. Con lại nghĩ chắc do con với chồng hết duyên phận chứ chẳng phải do mẹ đâu.
Và giờ, sau 4 năm, con lại gây dựng được cuộc sống sung túc như ngày nào. Con có nhà riêng, có công việc ổn định. Cuộc sống của con bình yên đến lạ với cậu con trai bé bỏng. Cũng lâu lắm rồi mẹ và chồng cũ của con chưa từng đến thăm con trai nên con cũng chẳng biết mọi người sống thế nào.
Vậy nên hôm qua, nghe một hàng xóm cũ kể cô con dâu mới của mẹ hỗn láo với mẹ mà con bất ngờ. Nghe đâu cô ấy còn đuổi cả mẹ ra khỏi nhà vì sổ đỏ đã sang tên cô ấy làm chủ. Cuộc sống không êm đềm khiến mẹ già đi trông thấy. Càng nghe con càng thương cảm với mẹ nhiều hơn. Mong mẹ hãy sống thật tốt vì giờ con thật sự đã buông bỏ được hết quá khứ rồi.
Tác giả bài viết: Vân Nga
Nguồn tin: