Cặp kè với sếp vì chồng ăn mặc như xe ôm, chỉ thích đi xe ghẻ, ăn vỉa hè
- 08:51 24-03-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Nếu nói nhà chị nghèo thì không phải. Anh công việc tốt, thu nhập cao, chị cũng đi làm ra tiền. Ấy vậy mà, nhìn chị đi bên cạnh anh chẳng khác nào nữ hoàng đi bên cạnh người hầu, nếu nói không quá.
Anh với chị cưới nhau, người ta bảo hai người hợp đôi vì anh cao ráo, cũng có tướng tá. Chị xinh xắn, dịu dàng, hai người đúng là một cặp. Chỉ là, chị không bao giờ sửa được cái tính giản dị tới quá mức của anh.
Trước chưa có tiền thì anh tiết kiệm, chị đồng ý, đằng này, từ ngày hai người làm ăn phát đạt, tiền có, cái gì cũng có, của cải dư giả, anh vẫn cứ ‘chứng nào tật ấy’, mãi không chịu thay đổi.
Nói không ngoa, mỗi lần đi bên anh, ở cạnh chồng mà như chị đi cùng anh xe ôm, anh bốc vác, cửu vạn. Nói thế nào thì anh vẫn cứ ăn mặc lôi thôi, quê mùa. Chị váy vóc lộng lẫy, đi dép cao, son phấn, anh đôi dép lê loẹt quẹt chở chị mà chẳng xấu hổ gì. Đi ra ngoài chơi, đi dạo thì không nói làm gì. Đi ăn cưới, anh cũng mặc bộ đồ cũ kĩ, nhìn như cháo lòng, cái áo sơ mi thì sờn hết cả, mặt mũi, tóc tai bơ phờ, không chịu sửa soạn, cạo rửa.
Giận anh, chị nói với anh nhưng anh thì cứ chép miệng ‘anh chỉ có thế thôi, em muốn xứng với anh thì ăn mặc quê đi, bớt ăn diện tí’. Nghe anh nói vô lý. Thời nay, đàn bà có ai không muốn được đẹp, được sang, mà đâu phải nghèo khó gì tới mức không có quần áo.
Có tiền, anh cũng không chịu đổi xe. Chị bảo bây giờ phải thay xe mới, công việc cũng đòi hỏi hình thức, thay xe là điều đương nhiên nhưng anh gạt phắt đi, nói chi sĩ diện. Chị thích vào nhà hàng ăn, anh lại bảo thích ăn vỉa hè. Ừ thì đồng ý vỉa hè cũng có thú vui của nó nhưng đâu phải lúc nào cũng chỉ thích ăn vỉa hè, phải có lúc sang trọng, phải có lúc bằng bạn bằng bè chứ.
Tức mình, chị vào các cửa hàng, mua cho anh cả một lố quần áo, đủ các kiểu, đủ các màu mè, để bắt anh mặc. Hôm đó đi liên hoan, anh bảo chị đi trước, anh tới sau. Chị giận vô cùng khi vào khách sạn sang trọng, chị ăn mặc như công chúa, tiểu thư, chồng chị vừa bước vào khiến ai cũng phải há hốc mồm. Bộ đồ cũ kĩ đến khó chịu.
Vì chuyện này mà hai người cãi nhau to. Chị không thể không ăn mặc đẹp, còn anh thích lôi thôi, thì cứ ở nhà ôm cái mác giản dị đó của anh.
Cảm thấy mình và chồng không hợp nhau, không đồng quan điểm ngay từ chuyện nhỏ là ăn mặc, chị đâm chán nên đã ngoại tình. Người đi bên cạnh chị phải sành điệu, phải biết chơi. Chị cặp kè với ông sếp ngay công ty chị.
Mỗi lần đi đâu, sánh bước bên cạnh người đó, chị thấy sang cả con người. Thật ra, chị đâu muốn thay lòng, chỉ là, không chịu được cảnh chồng thì xấu xí, bẩn thỉu, lôi thôi, còn vợ thì cứ như bà hoàng. Bắt chị bớt đẹp đi là điều khó chấp nhận vì đàn bà không thể không đẹp đó là quyền của họ. Tại sao chồng cứ cố chấp, không chịu thay đổi. Đồ thì chị cũng đã sắm rồi, có nghèo tới mức phải tiết kiệm vài bộ đồ đâu.
Vậy nên, hai người không thể song hành cùng nhau, chị đành chọn người khác để đi cùng. Mỗi lần đi bên cạnh sếp, ai cũng nghĩ chị là vợ chồng, còn đi bên cạnh anh, giống như tiểu thư và giúp việc. Chị muốn chồng mình như sếp, muốn anh ăn mặc đẹp chứ đâu cần tiền bạc giàu sang. Thực tình, vì chuyện đó mà ngoại tình nghe thì vô lý nhưng người ở trong cuộc mới hiểu được, nỗi lòng của người vợ đẹp như hoa mà chồng như gã cửu vạn.
Đàn ông hay đàn bà đều phải hiểu, trong mối quan hệ vợ chồng, tất cả phải dung hòa, không chỉ về tính cách mà còn về hình thức. Đàn ông quá cố chấp như vậy cũng không nên và đàn bà ăn mặc lộng lẫy quá để dìm hàng chồng thì càng khó chấp nhận. Chỉ là, trong mối quan hệ của chị, chính anh là người gây ra chuyện chị ngoại tình, chẳng ai chấp nhận được ngoại hình quê mùa, lôi thôi, bẩn thỉu của anh.
Trước chưa có tiền thì anh tiết kiệm, chị đồng ý, đằng này, từ ngày hai người làm ăn phát đạt, tiền có, cái gì cũng có, của cải dư giả, anh vẫn cứ ‘chứng nào tật ấy’, mãi không chịu thay đổi.
Nói không ngoa, mỗi lần đi bên anh, ở cạnh chồng mà như chị đi cùng anh xe ôm, anh bốc vác, cửu vạn. Nói thế nào thì anh vẫn cứ ăn mặc lôi thôi, quê mùa. Chị váy vóc lộng lẫy, đi dép cao, son phấn, anh đôi dép lê loẹt quẹt chở chị mà chẳng xấu hổ gì. Đi ra ngoài chơi, đi dạo thì không nói làm gì. Đi ăn cưới, anh cũng mặc bộ đồ cũ kĩ, nhìn như cháo lòng, cái áo sơ mi thì sờn hết cả, mặt mũi, tóc tai bơ phờ, không chịu sửa soạn, cạo rửa.
Giận anh, chị nói với anh nhưng anh thì cứ chép miệng ‘anh chỉ có thế thôi, em muốn xứng với anh thì ăn mặc quê đi, bớt ăn diện tí’. Nghe anh nói vô lý. Thời nay, đàn bà có ai không muốn được đẹp, được sang, mà đâu phải nghèo khó gì tới mức không có quần áo.
Có tiền, anh cũng không chịu đổi xe. Chị bảo bây giờ phải thay xe mới, công việc cũng đòi hỏi hình thức, thay xe là điều đương nhiên nhưng anh gạt phắt đi, nói chi sĩ diện. Chị thích vào nhà hàng ăn, anh lại bảo thích ăn vỉa hè. Ừ thì đồng ý vỉa hè cũng có thú vui của nó nhưng đâu phải lúc nào cũng chỉ thích ăn vỉa hè, phải có lúc sang trọng, phải có lúc bằng bạn bằng bè chứ.
Tức mình, chị vào các cửa hàng, mua cho anh cả một lố quần áo, đủ các kiểu, đủ các màu mè, để bắt anh mặc. Hôm đó đi liên hoan, anh bảo chị đi trước, anh tới sau. Chị giận vô cùng khi vào khách sạn sang trọng, chị ăn mặc như công chúa, tiểu thư, chồng chị vừa bước vào khiến ai cũng phải há hốc mồm. Bộ đồ cũ kĩ đến khó chịu.
Vì chuyện này mà hai người cãi nhau to. Chị không thể không ăn mặc đẹp, còn anh thích lôi thôi, thì cứ ở nhà ôm cái mác giản dị đó của anh.
Cảm thấy mình và chồng không hợp nhau, không đồng quan điểm ngay từ chuyện nhỏ là ăn mặc, chị đâm chán nên đã ngoại tình. Người đi bên cạnh chị phải sành điệu, phải biết chơi. Chị cặp kè với ông sếp ngay công ty chị.
Mỗi lần đi đâu, sánh bước bên cạnh người đó, chị thấy sang cả con người. Thật ra, chị đâu muốn thay lòng, chỉ là, không chịu được cảnh chồng thì xấu xí, bẩn thỉu, lôi thôi, còn vợ thì cứ như bà hoàng. Bắt chị bớt đẹp đi là điều khó chấp nhận vì đàn bà không thể không đẹp đó là quyền của họ. Tại sao chồng cứ cố chấp, không chịu thay đổi. Đồ thì chị cũng đã sắm rồi, có nghèo tới mức phải tiết kiệm vài bộ đồ đâu.
Vậy nên, hai người không thể song hành cùng nhau, chị đành chọn người khác để đi cùng. Mỗi lần đi bên cạnh sếp, ai cũng nghĩ chị là vợ chồng, còn đi bên cạnh anh, giống như tiểu thư và giúp việc. Chị muốn chồng mình như sếp, muốn anh ăn mặc đẹp chứ đâu cần tiền bạc giàu sang. Thực tình, vì chuyện đó mà ngoại tình nghe thì vô lý nhưng người ở trong cuộc mới hiểu được, nỗi lòng của người vợ đẹp như hoa mà chồng như gã cửu vạn.
Đàn ông hay đàn bà đều phải hiểu, trong mối quan hệ vợ chồng, tất cả phải dung hòa, không chỉ về tính cách mà còn về hình thức. Đàn ông quá cố chấp như vậy cũng không nên và đàn bà ăn mặc lộng lẫy quá để dìm hàng chồng thì càng khó chấp nhận. Chỉ là, trong mối quan hệ của chị, chính anh là người gây ra chuyện chị ngoại tình, chẳng ai chấp nhận được ngoại hình quê mùa, lôi thôi, bẩn thỉu của anh.
Tác giả bài viết: TG
Nguồn tin: