Tôi bị chồng bóp cổ gần chết khi gần đến ngày sinh
- 14:28 10-03-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Cãi tới cãi lui làm gián đoạn việc anh đang làm trên điện thoại, anh ức chế tát tôi 2 phát vào mặt, ném lên giường rồi bóp cổ tôi gần chết, sau đó túm tóc tôi đập vào tường.
Tôi lập gia đình được 7 năm, ngày cưới tôi chỉ là cô gái trẻ học xong lớp 12, anh hơn tôi 8 tuổi và có công việc ổn định. Hai năm đầu tình cảm gia đình tôi khỏi phải nói, hạnh phúc hơn bao giờ hết và tôi đã hài lòng, không ân hận về quyết định lấy chồng khi còn quá trẻ nữa, trong khi mọi người ai cũng khuyên ngăn tôi nên đi học tiếp. Tôi quyết định lấy chồng sớm một phần vì yêu anh và cũng vì sức ép của xã hội bấy giờ bởi tôi đã không còn trong trắng, không lấy là sau này khó lấy chồng, để lại tiếng đời không tốt đẹp. Tôi tin anh nên giao phó cả cuộc đời mình cho anh.
Sau 2 năm tôi cũng có em bé, anh cũng luôn chăm sóc tôi và con ân cần, chỉ có điều không phụ tôi việc nhà trong lúc bụng mang dạ chửa. Trước ngày đẻ tầm nửa tháng, tối hôm đó tôi thực sự rất muốn ăn chè, món mà thời đi học tôi yêu thích. Tuy nhiên lấy chồng sớm nên tôi phải bỏ mọi sở thích cá nhân để tập trung cho trách nhiệm làm vợ, làm dâu, thiết nghĩ sắp sinh rồi nên muốn đi ăn để sau này sinh xong kiêng không ăn được. Tôi ngồi hóng mát ngoài sân chợt nghĩ vậy liền vào nhà nói chồng chở tôi đi ăn. Thấy anh đang đọc gì trên điện thoại thật chăm chú và thi thoảng cười mỉm, tôi nghĩ anh đang chơi game, anh bảo: "Trời tối rồi em bụng bầu đi ra đường nguy hiểm lắm”. Tôi nói: "Nhưng em thèm chè, có lẽ con cũng vậy, anh chở em đi đi, cách nhà có 7 km đường nhựa thôi, đẻ xong không ăn được luôn". Chồng không để ý lời tôi nói, mắt vẫn dán vào điện thoại.
Tôi ra ngoài sân ngồi nghĩ tủi thân, đúng từ ngày mang bầu anh không một lần ghé đầu hay sờ bụng tôi xem con ngày một lớn lên như thế nào. Tủi thân quá, tôi lại vào cằn nhằn với anh về việc đi ăn chè, anh vẫn bình thản, mắt vẫn dán vào điện thoại và nói: "Hay em lấy xe đi một mình đi, anh mệt lắm”. Nghe được câu đó tôi không thể tưởng tượng nổi, chúng tôi lại cãi vã. Cãi tới cãi lui làm gián đoạn việc anh đang làm trên điện thoại, anh ức chế đứng dậy tát tôi 2 phát vào mặt, ném tôi lên giường rồi bóp cổ tôi gần chết, sau đó túm tóc tôi đập vào tường. Tôi bảo anh giết tôi và giết luôn con đi. Anh vẫn không mảy may quan tâm, tiếp tục đánh và bóp cổ tôi đến khi tôi tái mặt mới dừng lại.
Đên đó chúng tôi vẫn ngủ cùng giường, tôi co ro nằm một góc, bỗng dưng nước gỉ ra ướt hết quần, tôi nghỉ mình tè dầm. Sáng ra tôi vẫn thấy có nước mà không đau bụng gì cả. Linh tính có điều chẳng lành mà nhà chỉ có một xe, ở trọ không anh em bên cạnh, tôi nhờ bạn thân cách nhà 6km đưa đi viện. Bác sĩ nói chỉ cần tôi chậm 15 phút nữa thì con có khả năng sẽ bị chết ngạt.
Cứ thế tôi cũng chẳng nghi ngờ gì anh cho đến khi con được một tháng và sự thật phơi bày trong điện thoại anh. Những dòng chat chít yêu thương với cô bạn thân, cũng là đồng nghiệp cũ của tôi hiện ra, họ đã đối xử với tôi như vậy sao? Họ lén lút khi tôi mang bầu từ tháng thứ 6, chân tay tôi rụng rời. Bước về phòng của mình nhìn đứa con thơ vô tư mà lòng đau như cắt, chân không thể lê lên cái giường ấy nữa.
Anh xin tôi tha thứ, nói cũng có tình cảm với người đó nhưng để chọn vợ con và người đó anh sẽ chọn tôi với con. Đàn bà yếu lòng nên tôi tha thứ và không muốn làm ảnh hưởng đến ai. Cô ta vẫn như không có chuyện gì xảy ra, còn kêu do chồng tôi tán tỉnh nọ kia. Từ đó dẫu đã tha thứ cho chồng nhưng niềm tin tôi dành cho anh không còn trọn vẹn, hạnh phúc chẳng thể đong đầy. Anh phụ tôi công việc hàng ngày vì cả hai cùng bận đi làm, thi thoảng vợ chồng cãi nhau anh có đánh tôi nhưng cũng do tôi không còn tôn trọng anh như trước, không còn giao phó bản thân mình cho anh nữa.
Thú thật tôi đã không còn cảm giác yêu thương đối với anh, những gì anh giúp đỡ tôi chẳng thể cảm nhận. Chúng tôi cãi nhau tôi lại nói móc chuyện anh từng bồ bịch khiến anh buồn và nỗi đau trong tôi trỗi dậy, nhiều lúc đau đớn tôi rất muốn ly dị. Mong độc giả hãy cho tôi một lời khuyên, làm sao tôi quên tất cả để cảm nhận lại niềm hạnh phúc của chồng dành cho mình? Tôi muốn cả nhà vui vẻ nhưng lòng bao dung không có, 4 năm nay tôi chẳng thể có được nụ cười hạnh phúc.
Sau 2 năm tôi cũng có em bé, anh cũng luôn chăm sóc tôi và con ân cần, chỉ có điều không phụ tôi việc nhà trong lúc bụng mang dạ chửa. Trước ngày đẻ tầm nửa tháng, tối hôm đó tôi thực sự rất muốn ăn chè, món mà thời đi học tôi yêu thích. Tuy nhiên lấy chồng sớm nên tôi phải bỏ mọi sở thích cá nhân để tập trung cho trách nhiệm làm vợ, làm dâu, thiết nghĩ sắp sinh rồi nên muốn đi ăn để sau này sinh xong kiêng không ăn được. Tôi ngồi hóng mát ngoài sân chợt nghĩ vậy liền vào nhà nói chồng chở tôi đi ăn. Thấy anh đang đọc gì trên điện thoại thật chăm chú và thi thoảng cười mỉm, tôi nghĩ anh đang chơi game, anh bảo: "Trời tối rồi em bụng bầu đi ra đường nguy hiểm lắm”. Tôi nói: "Nhưng em thèm chè, có lẽ con cũng vậy, anh chở em đi đi, cách nhà có 7 km đường nhựa thôi, đẻ xong không ăn được luôn". Chồng không để ý lời tôi nói, mắt vẫn dán vào điện thoại.
Tôi ra ngoài sân ngồi nghĩ tủi thân, đúng từ ngày mang bầu anh không một lần ghé đầu hay sờ bụng tôi xem con ngày một lớn lên như thế nào. Tủi thân quá, tôi lại vào cằn nhằn với anh về việc đi ăn chè, anh vẫn bình thản, mắt vẫn dán vào điện thoại và nói: "Hay em lấy xe đi một mình đi, anh mệt lắm”. Nghe được câu đó tôi không thể tưởng tượng nổi, chúng tôi lại cãi vã. Cãi tới cãi lui làm gián đoạn việc anh đang làm trên điện thoại, anh ức chế đứng dậy tát tôi 2 phát vào mặt, ném tôi lên giường rồi bóp cổ tôi gần chết, sau đó túm tóc tôi đập vào tường. Tôi bảo anh giết tôi và giết luôn con đi. Anh vẫn không mảy may quan tâm, tiếp tục đánh và bóp cổ tôi đến khi tôi tái mặt mới dừng lại.
Đên đó chúng tôi vẫn ngủ cùng giường, tôi co ro nằm một góc, bỗng dưng nước gỉ ra ướt hết quần, tôi nghỉ mình tè dầm. Sáng ra tôi vẫn thấy có nước mà không đau bụng gì cả. Linh tính có điều chẳng lành mà nhà chỉ có một xe, ở trọ không anh em bên cạnh, tôi nhờ bạn thân cách nhà 6km đưa đi viện. Bác sĩ nói chỉ cần tôi chậm 15 phút nữa thì con có khả năng sẽ bị chết ngạt.
Cứ thế tôi cũng chẳng nghi ngờ gì anh cho đến khi con được một tháng và sự thật phơi bày trong điện thoại anh. Những dòng chat chít yêu thương với cô bạn thân, cũng là đồng nghiệp cũ của tôi hiện ra, họ đã đối xử với tôi như vậy sao? Họ lén lút khi tôi mang bầu từ tháng thứ 6, chân tay tôi rụng rời. Bước về phòng của mình nhìn đứa con thơ vô tư mà lòng đau như cắt, chân không thể lê lên cái giường ấy nữa.
Anh xin tôi tha thứ, nói cũng có tình cảm với người đó nhưng để chọn vợ con và người đó anh sẽ chọn tôi với con. Đàn bà yếu lòng nên tôi tha thứ và không muốn làm ảnh hưởng đến ai. Cô ta vẫn như không có chuyện gì xảy ra, còn kêu do chồng tôi tán tỉnh nọ kia. Từ đó dẫu đã tha thứ cho chồng nhưng niềm tin tôi dành cho anh không còn trọn vẹn, hạnh phúc chẳng thể đong đầy. Anh phụ tôi công việc hàng ngày vì cả hai cùng bận đi làm, thi thoảng vợ chồng cãi nhau anh có đánh tôi nhưng cũng do tôi không còn tôn trọng anh như trước, không còn giao phó bản thân mình cho anh nữa.
Thú thật tôi đã không còn cảm giác yêu thương đối với anh, những gì anh giúp đỡ tôi chẳng thể cảm nhận. Chúng tôi cãi nhau tôi lại nói móc chuyện anh từng bồ bịch khiến anh buồn và nỗi đau trong tôi trỗi dậy, nhiều lúc đau đớn tôi rất muốn ly dị. Mong độc giả hãy cho tôi một lời khuyên, làm sao tôi quên tất cả để cảm nhận lại niềm hạnh phúc của chồng dành cho mình? Tôi muốn cả nhà vui vẻ nhưng lòng bao dung không có, 4 năm nay tôi chẳng thể có được nụ cười hạnh phúc.
Tác giả bài viết: Kiều
Nguồn tin: