"Thế đêm tân hôn, mình động phòng ở đâu hả anh?"
- 14:02 03-03-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Yêu nhau 2 năm, tôi được anh dẫn về ra mắt gia đình. Tôi hí hửng chuẩn bị quần áo, son phấn, tóc tai, để diện kiến bố mẹ anh.
Nghĩ răng, chắc gia đình sẽ cực kì thích mình, vì dù sao, về ngoại hình, tôi là một cô gái xinh đẹp, về tài ăn nói thì cũng chẳng thua ai. Tôi tự tin mình có thể khiến bố mẹ anh hài lòng.
Thời gian yêu nhau đã lâu, tôi chưa từng dám hỏi về bố mẹ anh. Vì ngại, nếu như tò mò quá về gia đình anh sẽ cho tôi là người toan tính. Tôi nào dám bàn về kinh tế đâu. Chỉ là, nhìn cách ăn mặc của anh, cách anh thể hiện trước mặt bạn bè, tôi không tin là anh không giàu có. Bố mẹ anh chắc chu cấp nhiều tiền cho anh lắm, nên lúc nào đi với tôi, anh cũng tranh trả tiền, anh cũng mua cho tôi đồ đẹp. Có người yêu như vậy, tôi lại càng cảm thấy tự hào.
Chỉ là, ngày về ra mắt gia đình anh, tôi hốt hoảng khi thấy, một mái nhà tranh đơn sơ thời xa xưa, trong nhà tuềnh toàng, hoàn toàn không có gì, chỉ có bộ bàn ghế cũ kĩ và cái tivi thời cổ. Tôi ngạc nhiên khi thấy bố mẹ anh quá nhiều tuổi. Thế mà anh bảo, gia đình anh ở thành phố. Khu này chắc chắn không phải thành phố mà là nông thôn chính hiệu. Bố mẹ nhìn là tôi biết, họ là nông dân, không phải công chức như những lúc anh nói bóng nói gió với bạn bè.
Có chút hụt hẫng và thêm phần thất vọng, vì anh đã không thật thà với tôi. Cơm canh đạm bạc thật, chẳng có gì ngoài mấy món rau dưa và một món thịt. Được cái, bố mẹ anh cực kì chu đáo và vui vẻ. Lâu lắm rồi, tôi đã yêu mấy người nhưng chưa người đàn ông nào lại nghèo như anh.
Tôi bắt đầu sợ. Vì vốn là con gái khá giả, bố mẹ tôi cũng có tiền của nên cuộc sống như gia đình anh, nếu lấy anh về, tôi thực sự không quen. Nhà anh không có phòng riêng, chỉ có cái buồng và không có cửa. Tôi chưa kịp nói gì anh đã thưa với bố mẹ rằng, năm nay chúng tôi muốn cưới nhau. Hụt hẫng vô cùng.
Chẳng hiểu sao, lúc thấy cảnh đó, tình yêu trong tôi dành cho anh gần như cạn hết. Tôi sợ phải sống như thế, sợ không có cuộc sống riêng tư.
Những ngày sau đó, tôi không liên lạc với anh, toàn là do anh chủ động. Tôi cũng không còn bàn tới chuyện cưới xin nữa. Thật sự, tôi không dám lấy anh, vì gia đình anh quá nghèo. Bố mẹ tôi có thể sẽ không đồng ý. Anh cứ bảo tôi phải nói chuyện cưới xin với bố mẹ. Tôi bực mình quát tháo ‘lấy anh về, tân hôn chúng mình động phòng ở đâu?’.
Anh choáng khi thấy tôi nói câu đó. Thực tình tôi không có ý khinh anh nghèo, nhưng, anh chưa có gì trong tay, bản thân tôi cũng chỉ công việc làm thêm lương ít ỏi, tôi đâu dám tính chuyện chồng con. Giá như gia đình anh khá giả, chúng tôi còn có chỗ nương nhờ. Đằng này, lương anh cũng ít, mà bố mẹ anh thì nghèo, đến một phòng riêng trong nhà còn không có mà anh lại cứ đòi cưới? Chúng tôi đâu phải quá nhiều tuổi để vội vàng cưới xin?
Quan trọng hơn cả, tôi thấy anh hơi phô trương. Bố mẹ thì nghèo mà anh sống như công tử nhà giàu, thi thoảng lại khoe khoang với bạn bè. Anh đang sống giả dối, càng khiến tôi lăn tăn trong việc cưới anh. Quá nhiều thứ cộng hưởng vào làm cho tôi thấy sợ phải lấy người chồng như thế. Không có tiền, chúng tôi phải sống sao. Vì hôn nhân đâu phải trò đùa? Tiền bạc cũng là yếu tố quan trọng, thực tế, nó là thứ quyết định cuộc hôn nhân hạnh phúc ngoài tình yêu. Chỉ có tình yêu mà không có kinh tế, hôn nhân sẽ chẳng bền bao giờ. Tôi tin là thế vì đã quá nhiều người cho tôi thấy, hôn nhân không chỉ sống vì tình yêu.
Thời gian yêu nhau đã lâu, tôi chưa từng dám hỏi về bố mẹ anh. Vì ngại, nếu như tò mò quá về gia đình anh sẽ cho tôi là người toan tính. Tôi nào dám bàn về kinh tế đâu. Chỉ là, nhìn cách ăn mặc của anh, cách anh thể hiện trước mặt bạn bè, tôi không tin là anh không giàu có. Bố mẹ anh chắc chu cấp nhiều tiền cho anh lắm, nên lúc nào đi với tôi, anh cũng tranh trả tiền, anh cũng mua cho tôi đồ đẹp. Có người yêu như vậy, tôi lại càng cảm thấy tự hào.
Chỉ là, ngày về ra mắt gia đình anh, tôi hốt hoảng khi thấy, một mái nhà tranh đơn sơ thời xa xưa, trong nhà tuềnh toàng, hoàn toàn không có gì, chỉ có bộ bàn ghế cũ kĩ và cái tivi thời cổ. Tôi ngạc nhiên khi thấy bố mẹ anh quá nhiều tuổi. Thế mà anh bảo, gia đình anh ở thành phố. Khu này chắc chắn không phải thành phố mà là nông thôn chính hiệu. Bố mẹ nhìn là tôi biết, họ là nông dân, không phải công chức như những lúc anh nói bóng nói gió với bạn bè.
Có chút hụt hẫng và thêm phần thất vọng, vì anh đã không thật thà với tôi. Cơm canh đạm bạc thật, chẳng có gì ngoài mấy món rau dưa và một món thịt. Được cái, bố mẹ anh cực kì chu đáo và vui vẻ. Lâu lắm rồi, tôi đã yêu mấy người nhưng chưa người đàn ông nào lại nghèo như anh.
Tôi bắt đầu sợ. Vì vốn là con gái khá giả, bố mẹ tôi cũng có tiền của nên cuộc sống như gia đình anh, nếu lấy anh về, tôi thực sự không quen. Nhà anh không có phòng riêng, chỉ có cái buồng và không có cửa. Tôi chưa kịp nói gì anh đã thưa với bố mẹ rằng, năm nay chúng tôi muốn cưới nhau. Hụt hẫng vô cùng.
Chẳng hiểu sao, lúc thấy cảnh đó, tình yêu trong tôi dành cho anh gần như cạn hết. Tôi sợ phải sống như thế, sợ không có cuộc sống riêng tư.
Những ngày sau đó, tôi không liên lạc với anh, toàn là do anh chủ động. Tôi cũng không còn bàn tới chuyện cưới xin nữa. Thật sự, tôi không dám lấy anh, vì gia đình anh quá nghèo. Bố mẹ tôi có thể sẽ không đồng ý. Anh cứ bảo tôi phải nói chuyện cưới xin với bố mẹ. Tôi bực mình quát tháo ‘lấy anh về, tân hôn chúng mình động phòng ở đâu?’.
Anh choáng khi thấy tôi nói câu đó. Thực tình tôi không có ý khinh anh nghèo, nhưng, anh chưa có gì trong tay, bản thân tôi cũng chỉ công việc làm thêm lương ít ỏi, tôi đâu dám tính chuyện chồng con. Giá như gia đình anh khá giả, chúng tôi còn có chỗ nương nhờ. Đằng này, lương anh cũng ít, mà bố mẹ anh thì nghèo, đến một phòng riêng trong nhà còn không có mà anh lại cứ đòi cưới? Chúng tôi đâu phải quá nhiều tuổi để vội vàng cưới xin?
Quan trọng hơn cả, tôi thấy anh hơi phô trương. Bố mẹ thì nghèo mà anh sống như công tử nhà giàu, thi thoảng lại khoe khoang với bạn bè. Anh đang sống giả dối, càng khiến tôi lăn tăn trong việc cưới anh. Quá nhiều thứ cộng hưởng vào làm cho tôi thấy sợ phải lấy người chồng như thế. Không có tiền, chúng tôi phải sống sao. Vì hôn nhân đâu phải trò đùa? Tiền bạc cũng là yếu tố quan trọng, thực tế, nó là thứ quyết định cuộc hôn nhân hạnh phúc ngoài tình yêu. Chỉ có tình yêu mà không có kinh tế, hôn nhân sẽ chẳng bền bao giờ. Tôi tin là thế vì đã quá nhiều người cho tôi thấy, hôn nhân không chỉ sống vì tình yêu.
Tác giả bài viết: Thạch Anh ghi
Nguồn tin: