Bố chồng và chồng sợ xanh mặt khi chứng kiến lần đầu tiên tôi dữ dằn
- 14:50 27-02-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Bố chồng và chồng tôi lần đầu tiên thấy tôi dữ dằn như thế nên sợ xanh mặt. Vì mọi lần tôi vẫn gọi là bố, xưng con. Lần này gọi bác xưng cháu, coi như không còn tình nghĩa nữa.
Tôi hiện là điều dưỡng bệnh viện tỉnh, cũng coi như có ăn học đàng hoàng. Sống trên đời 25 năm, tôi chưa từng làm mất lòng ai. Hồi còn đi học, tôi đã có vài người theo đuổi nhưng tôi không thích ai. Tính tôi hơi cổ hủ, chuyện gì cũng phân biệt rạch ròi, không yêu là tôi nói thẳng.
Đến khi ra trường, tôi xuống thành phố ở trọ để thuận lợi đi làm. Tôi quen chồng hiện tại trong một lần đi mua trà sữa. Hôm đó, quán rất đông. Tôi đợi dài cổ vẫn không thể mua được ly nào. Lúc quay lưng đi về thì có người đưa cho tôi một ly rồi nói: "Thấy em đợi lâu quá nên anh mua giùm luôn nè". Lúc tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã lên xe phóng đi. Nhìn theo, tôi thấy anh rẽ vào ngôi nhà ngay cạnh khu trọ của tôi.
Lần sau gặp anh là khi tôi lang thang đi qua chợ. Lần này anh bấm còi rồi bảo tôi lên anh chở đi. Tôi không chịu thì anh gởi xe cho bảo vệ rồi đi bộ và bắt chuyện với tôi. Thì ra anh biết và cảm mến tôi từ lâu rồi. Ngày nào anh cũng nhìn tôi đi làm. Phải can đảm lắm anh mới dám đưa ly trà sữa cho tôi. Thấy anh nói chuyện cũng vui nên tôi chấp nhận làm quen.
Từ đó, anh thường xuyên đi bộ qua phòng trọ tôi. Hôm nào thấy tôi về trễ sau một đêm thức trắng để trực là anh lại đem thức ăn tới. Có khi nửa đêm anh còn mua bánh, sữa đem tới tận bệnh viện vì sợ tôi làm việc nhiều mà không chịu ăn. Lâu dần, sự xuất hiện của anh trong cuộc sống tôi giống như điều hiển nhiên. Tính tới thời điểm đó, tôi sắp làm vợ anh nhưng chưa hề nghe được một câu tỏ tình. Mọi chuyện cứ diễn ra hết sức tự nhiên.
Yêu nhau được hơn 1 năm thì tôi dính bầu. Ngay khi nói cho anh biết, anh đã cười toe toét và chạy một mạch về nhà thông báo với bố mẹ anh. Ngay lập tức, họ gọi tôi sang nhà nói chuyện cưới xin. Thấy bố mẹ chồng tương lai thương mình như vậy tôi rất mừng.
Điều làm tôi phân vân nhất chính là bố chồng. Ông có bệnh nói nhiều kinh khủng. Ngày đầu tiên lên nhà tôi chơi cho biết nhà cửa, ông đã nói lấn át của bố mẹ tôi. Lúc nào ông cũng nói sẽ làm đủ lễ để tôi không bị thiệt thòi và tránh dèm pha thiên hạ. Rồi tiền cưới, vàng cưới bao nhiêu đều đề cập đến rất rõ ràng. Tuy nhiên, thái độ của ông làm tôi có cảm giác ông không xem trọng bố mẹ tôi. Cứ như kiểu người bề trên nói với người bên dưới, khinh thường nhà tôi nghèo hơn.
Đã thế, chỉ còn một tháng nữa đến ngày cưới thì gia đình chồng tôi xảy ra chuyện lớn. Mẹ chồng tôi mất đột ngột vì xung huyết não. Lúc đưa mẹ vào viện cũng là lúc tôi đang trực. Thấy mẹ hộc ra máu miệng, máu mũi là chân tay tôi đã run lẩy bẩy. Bởi tôi biết chắc mẹ sẽ không thể qua được.
Quả đúng như tôi dự đoán, vài tiếng sau, chính tôi bóp bóng ô xi đưa mẹ về nhà. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến chồng, bố chồng tôi sốc nặng. Chồng tôi cứ ôm lấy mẹ mà khóc cả đêm. Từ hôm đó, tôi sang nhà anh sống để chăm sóc anh và bố chồng, đồng thời cũng để hỗ trợ gia đình lo tang lễ.
3 tháng sau, lúc này bụng tôi đã lộ rõ, chồng tôi bàn chuyện cưới hỏi lại với bố chồng. Vừa nghe nhắc đến đám cưới, ông đã hùng hổ mắng: "Mẹ chết mới chôn mà mày còn đòi cưới hỏi. Không cưới gì nữa hết, đợi 3 năm nữa rồi cưới. Với lại vợ mày nó chuyển qua đây sống cả hai tháng nay rồi, giờ không làm đám cưới người ta cũng biết nó là dâu con nhà này". Chồng tôi nói lại trên nhà tôi đã đặt tiệc hết rồi, vả lại tôi cũng có bầu rồi nên không thể không làm. Thế mà ông lớn tiếng nói lại: "Bố mẹ nó muốn gì thì xuống đây nói với tao, không đến lượt lũ trẻ ranh bọn mày".
Nghe xong câu đó, tôi tức quá. Thì ra ông đang muốn lấy chuyện tôi chuyển qua nhà ông ở vì có bầu để chèn ép bố mẹ tôi. Tôi cũng đứng dậy, nói thẳng với chồng mình, cũng là dằn mặt ông: "Thôi, bác không cần cưới hỏi gì nữa. Cháu có việc làm đàng hoàng, có gia đình giáo dục, chửa đẻ rồi cháu vẫn nuôi được con, không sợ chết đói, cũng chẳng cần nhà bác thương hại".
Bố chồng và chồng tôi lần đầu tiên thấy tôi dữ dằn như thế nên sợ xanh mặt. Vì mọi lần tôi vẫn gọi là bố, xưng con. Lần này gọi bác xưng cháu, coi như không còn tình nghĩa nữa. Tôi vào lấy quần áo thì anh chạy theo năn nỉ tôi bớt giận. Tuy nhiên bố chồng tôi thì thẳng tay đuổi tôi ra khỏi nhà vì hỗn láo. Hiện tại vì thương chồng, tôi vẫn ở nhà nhưng đi ra đi vào coi như không nhìn thấy bố chồng, cũng không nói chuyện với ông. Đám cưới tôi và anh quyết định vẫn tổ chức, ông dự hay không thì tùy. Theo mọi người, tôi quá đáng hay ông quá đáng?
Đến khi ra trường, tôi xuống thành phố ở trọ để thuận lợi đi làm. Tôi quen chồng hiện tại trong một lần đi mua trà sữa. Hôm đó, quán rất đông. Tôi đợi dài cổ vẫn không thể mua được ly nào. Lúc quay lưng đi về thì có người đưa cho tôi một ly rồi nói: "Thấy em đợi lâu quá nên anh mua giùm luôn nè". Lúc tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã lên xe phóng đi. Nhìn theo, tôi thấy anh rẽ vào ngôi nhà ngay cạnh khu trọ của tôi.
Lần sau gặp anh là khi tôi lang thang đi qua chợ. Lần này anh bấm còi rồi bảo tôi lên anh chở đi. Tôi không chịu thì anh gởi xe cho bảo vệ rồi đi bộ và bắt chuyện với tôi. Thì ra anh biết và cảm mến tôi từ lâu rồi. Ngày nào anh cũng nhìn tôi đi làm. Phải can đảm lắm anh mới dám đưa ly trà sữa cho tôi. Thấy anh nói chuyện cũng vui nên tôi chấp nhận làm quen.
Từ đó, anh thường xuyên đi bộ qua phòng trọ tôi. Hôm nào thấy tôi về trễ sau một đêm thức trắng để trực là anh lại đem thức ăn tới. Có khi nửa đêm anh còn mua bánh, sữa đem tới tận bệnh viện vì sợ tôi làm việc nhiều mà không chịu ăn. Lâu dần, sự xuất hiện của anh trong cuộc sống tôi giống như điều hiển nhiên. Tính tới thời điểm đó, tôi sắp làm vợ anh nhưng chưa hề nghe được một câu tỏ tình. Mọi chuyện cứ diễn ra hết sức tự nhiên.
Yêu nhau được hơn 1 năm thì tôi dính bầu. Ngay khi nói cho anh biết, anh đã cười toe toét và chạy một mạch về nhà thông báo với bố mẹ anh. Ngay lập tức, họ gọi tôi sang nhà nói chuyện cưới xin. Thấy bố mẹ chồng tương lai thương mình như vậy tôi rất mừng.
Điều làm tôi phân vân nhất chính là bố chồng. Ông có bệnh nói nhiều kinh khủng. Ngày đầu tiên lên nhà tôi chơi cho biết nhà cửa, ông đã nói lấn át của bố mẹ tôi. Lúc nào ông cũng nói sẽ làm đủ lễ để tôi không bị thiệt thòi và tránh dèm pha thiên hạ. Rồi tiền cưới, vàng cưới bao nhiêu đều đề cập đến rất rõ ràng. Tuy nhiên, thái độ của ông làm tôi có cảm giác ông không xem trọng bố mẹ tôi. Cứ như kiểu người bề trên nói với người bên dưới, khinh thường nhà tôi nghèo hơn.
Đã thế, chỉ còn một tháng nữa đến ngày cưới thì gia đình chồng tôi xảy ra chuyện lớn. Mẹ chồng tôi mất đột ngột vì xung huyết não. Lúc đưa mẹ vào viện cũng là lúc tôi đang trực. Thấy mẹ hộc ra máu miệng, máu mũi là chân tay tôi đã run lẩy bẩy. Bởi tôi biết chắc mẹ sẽ không thể qua được.
Quả đúng như tôi dự đoán, vài tiếng sau, chính tôi bóp bóng ô xi đưa mẹ về nhà. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến chồng, bố chồng tôi sốc nặng. Chồng tôi cứ ôm lấy mẹ mà khóc cả đêm. Từ hôm đó, tôi sang nhà anh sống để chăm sóc anh và bố chồng, đồng thời cũng để hỗ trợ gia đình lo tang lễ.
3 tháng sau, lúc này bụng tôi đã lộ rõ, chồng tôi bàn chuyện cưới hỏi lại với bố chồng. Vừa nghe nhắc đến đám cưới, ông đã hùng hổ mắng: "Mẹ chết mới chôn mà mày còn đòi cưới hỏi. Không cưới gì nữa hết, đợi 3 năm nữa rồi cưới. Với lại vợ mày nó chuyển qua đây sống cả hai tháng nay rồi, giờ không làm đám cưới người ta cũng biết nó là dâu con nhà này". Chồng tôi nói lại trên nhà tôi đã đặt tiệc hết rồi, vả lại tôi cũng có bầu rồi nên không thể không làm. Thế mà ông lớn tiếng nói lại: "Bố mẹ nó muốn gì thì xuống đây nói với tao, không đến lượt lũ trẻ ranh bọn mày".
Nghe xong câu đó, tôi tức quá. Thì ra ông đang muốn lấy chuyện tôi chuyển qua nhà ông ở vì có bầu để chèn ép bố mẹ tôi. Tôi cũng đứng dậy, nói thẳng với chồng mình, cũng là dằn mặt ông: "Thôi, bác không cần cưới hỏi gì nữa. Cháu có việc làm đàng hoàng, có gia đình giáo dục, chửa đẻ rồi cháu vẫn nuôi được con, không sợ chết đói, cũng chẳng cần nhà bác thương hại".
Bố chồng và chồng tôi lần đầu tiên thấy tôi dữ dằn như thế nên sợ xanh mặt. Vì mọi lần tôi vẫn gọi là bố, xưng con. Lần này gọi bác xưng cháu, coi như không còn tình nghĩa nữa. Tôi vào lấy quần áo thì anh chạy theo năn nỉ tôi bớt giận. Tuy nhiên bố chồng tôi thì thẳng tay đuổi tôi ra khỏi nhà vì hỗn láo. Hiện tại vì thương chồng, tôi vẫn ở nhà nhưng đi ra đi vào coi như không nhìn thấy bố chồng, cũng không nói chuyện với ông. Đám cưới tôi và anh quyết định vẫn tổ chức, ông dự hay không thì tùy. Theo mọi người, tôi quá đáng hay ông quá đáng?
Tác giả bài viết: M.H
Nguồn tin: