Nghệ An 24h

http://nghean24h.vn


Vợ đòi li hôn vì phát hiện email chồng gửi cho người cũ

Tuần trước, khi trở về sau một chuyến công tác, tôi nhận được lời đề nghị của vợ tôi: Chúng ta chia tay đi! Cô ấy không đùa, và lý do thì tôi cũng đã biết. Tôi đã nhiều lần giải thích nhưng vợ tôi không chịu nghe lời. Tôi cũng không biết mọi chuyện có thật sự phải đến mức đó không. Chúng tôi chỉ mới cưới nhau chưa đầy ba tháng.
Tôi và V. đến với nhau, thật tâm mà nói không phải vì tình yêu mà bắt nguồn từ việc quá hòa hợp về mặt tình dục. Hai người đến với nhau mang theo hai trái tim khổ đau. V. đớn đau vì bị phản bội, còn tôi thì lại khổ sở vì đã không đủ dứt khoát nên để mất người mình yêu.
 
Ảnh minh họa

Tôi đã có một tình yêu đẹp với P. từ thuở sinh viên. Ra trường, không xin được việc làm ổn định, tôi cứ làm ất ơ hết chỗ này đến chỗ khác. P may mắn hơn, ra trường là có ngay việc làm ổn định nhờ gia đình có mối quan hệ quen biết. Hai năm rồi ba năm trôi qua, tình yêu của chúng tôi cứ dậm chân tại chỗ. P. đã vài lần đề nghị tôi đến thưa chuyện với gia đình cô ấy để bố mẹ cô ấy yên tâm. Nhưng tôi việc làm không ổn định, thu nhập bấp bênh. Vào thời điểm cô ấy thúc giục tôi chuyện đám cưới thì tôi lại đang thất nghiệp. Vậy nên trước chuyện hôn nhân tôi cứ hứa hẹn, lần lữa, chần chừ. Không hiểu là vì con gái quá nhiều suy nghĩ, hay vì P. không hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi, lại cho rằng tôi lấy khó khăn trong công việc ra để làm cớ.

Rồi đột ngột một ngày P. thông báo sắp lấy chồng, một người do họ hàng mai mối. Tôi lúc này mới sực tỉnh nhận ra mình có nguy cơ mất người yêu thực sự nên vội vàng tìm gặp P. xin cô ấy cho tôi một cơ hội. Nếu như P. không sợ khổ thì tôi ngay lập tức sẽ cưới cô ấy. Thế nhưng P. chỉ khóc nói đã muộn mất rồi.

Dạo P. sắp cưới, tôi liên tục viết email gửi P. với lời lẽ vô cùng thống thiết để thể hiện tình cảm và sự hối hận của tôi. Thế nhưng không một email nào được hồi âm. Trải qua những ngày khốn khổ vì thất tình, tôi lao vào học thêm, học cao hơn và tìm kiếm những cơ hội mới. Cuối cùng may mắn cũng đã đến khi tôi có một công việc ổn định cho thu nhập cao. Thế nhưng thời gian trôi qua tôi chưa có một ngày quên P.

Tôi gặp V. trong một quán rượu. Phụ nữ uống rượu không phải tôi chưa từng thấy. Nhưng phụ nữ một mình ngồi quán rượu, liên tục uống chén này đến chén khác cho đến khi say khướt thì tôi thấy lần đầu. Đang buồn nên tôi đến xin phép ngồi uống chung. Chúng tôi đã quen nhau như thế. V. kể tôi nghe cô ấy bị người yêu phản bội. Người có nỗi buồn gặp nhau rất dễ đồng cảm. Chúng tôi trở thành bạn bè, kể với nhau nhiều chuyện. Tôi cũng kể cho V. nghe chuyện tình của tôi, về người con gái tôi từng yêu. (Sau này tôi mới biết lỗi của tôi là đã quá thật thà khi kể cho V. nghe quá nhiều về những chuyện trong quá khứ.) Chúng tôi bên nhau và dần dần đi vào đời nhau lúc nào không rõ. Tôi chưa từng nói yêu V, và V cũng vậy nhưng chúng tôi lại cứ luôn bị cuốn vào nhau bởi những đam mê thể xác. Mỗi lần gặp nhau chúng tôi như không thể tách rời, không kìm chế nổi những ham muốn. Rồi V. thông báo có bầu. Chúng tôi tổ chức đám cưới.

Nhiều lúc tôi cứ ước rằng giá như người con gái tôi sẽ cưới ấy là P. thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Tôi vẫn yêu P. nhưng mọi chuyện có lẽ nên khép vào quá khứ để thành tâm chăm chút cho cuộc hôn nhân của mình. Dù sao V. cũng là một cô gái tốt, cô ấy lại sắp làm vợ tôi, làm mẹ của con tôi. Dẫu tình yêu tôi dành cho cô ấy thực sự không biết được bao nhiêu, nhưng tình cảm không phải là không có. Cố yêu một người có thể không làm được, nhưng cố gắng để làm một người chồng người cha tốt chắc là không quá khó khăn.

Sau khi tôi cưới vợ, một ngày bất ngờ nhận được hồi âm qua email của P. Cô ấy nói biết tôi đã lập gia đình, và gửi lời chúc phúc. Cô ấy cũng có nói qua về hiện trạng gia đình cô ấy rằng đang cố gắng để cứu vãn khỏi một cuộc li hôn vì con còn quá nhỏ. Hôn nhân không xuất phát từ tình yêu, đúng như một canh bạc, may nhờ, rủi chịu vậy thôi. Tôi cũng hồi âm lại thư P. rằng tôi rất lấy làm tiếc vì điều đó, và cảm thấy áy náy vì bất hạnh của em cũng có một phần lỗi do tôi.

Toàn bộ email trao đổi giữa tôi và P. tôi không xóa, vì tôi nghĩ không có gì nghiêm trọng. Nhưng trong thời gian tôi vắng nhà V. đã tự ý vào email của tôi. Cô ấy không chỉ đọc những email mới nhất mà lục tìm tất cả những email cũ từ mấy năm trước. Trong đó có một email tôi gửi P. trước ngày P. lấy chồng, lúc tâm trạng tôi đang tồi tệ nhất: “Thôi thì như em nói, chúng ta có duyên nhưng không có phận. Anh chúc em hạnh phúc. Nhưng bất cứ lúc nào em cần, hãy nghĩ đến anh. Kể cả sau này anh có lấy ai đi nữa thì chắc chắn cũng không thể yêu như đã từng yêu em. Anh vẫn có một ước mong khi về già được cùng em bên nhau bầu bạn. Để có được điều đó anh sẵn sàng đổi với bất cứ giá nào”.

Thực ra mà nói, giờ ngồi đọc lại những dòng ấy tôi vẫn không tin nổi là chính mình đã viết như vậy. Nhưng một kẻ vừa mất đi người yêu thì tâm tính hỗn loạn, có nói năng hay viết vài câu thống thiết ngôn tình như vậy cũng là lẽ thường tình. Nhưng vợ tôi đã dành cả ngày để nghiền ngẫm từng dòng đó, xong rồi cô ấy xâu chuỗi lại mọi thứ và cho rằng tôi đến với cô ấy chỉ vì đứa con, ngoài ra mọi cảm xúc yêu thương đã trao hết cho người cũ. Cô ấy còn suy diễn rằng hiện tại gia đình P. đang có nguy cơ tan vỡ, lại thông tin cho tôi biết ắt hẳn có lý do, rồi “tình cũ không rủ cũng tới”, mà tôi thì lại đã từng hứa hẹn “mong được cùng em bên nhau bầu bạn khi về già. Để có được điều đó anh sẵn sáng đánh đổi với bất cứ giá nào”. Và cô ấy đã suy nghĩ những gì, tưởng tượng ra những gì nữa mà đòi chia tay?

Thực ra thì tôi có làm gì sai? Hoàn toàn không. Những yêu thương tôi dành cho P. là có thật, tôi cũng đã kể hết với vợ tôi ngày mới quen nhau không hề giấu giếm. P. gửi thư chúc mừng tôi hồi đáp lại vài dòng thì có gì không đúng, trong khi tôi chẳng ghét bỏ gì cô ấy. Vậy mà vợ tôi chỉ dựa vào mấy dòng email sến súa ngày xưa và hiện trạng của P. bây giờ rồi quy kết rằng trước sau gì tôi cũng sẽ bỏ cô ấy mà quay về với tình cũ.

Vợ ghen tuông với tình cũ của chồng cũng là chuyện thường tình, nhưng như vợ tôi thật là quá đáng, không lời giải thích nào của tôi khiến cô ấy vừa lòng nên mọi thứ cứ rối tung mệt mỏi. Nhiều khi ức chế đến mức chỉ muốn hét lên “Cô thích chia tay thì chia tay”. Thật, oan ức mà không cách nào giãi bày được.

Tác giả bài viết: G.L

Nguồn tin: