Bất ngờ vì chồng tìm mọi cách cho vợ ra ở riêng
- 09:20 22-02-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Em thường nói với anh, sau này cưới nhau, mong anh sớm cho em ra ngoài ở. Em ưa cuộc sống tự do tự tại, không muốn phụ thuộc vào ai.
Ngày bước chân về nhà chồng, em sợ đến phát điên. ‘Mẹ chồng gì mà ăn chơi thế, tóc tai nhuộm vàng, móng tay thì để dài còn sơn đỏ, ăn diện thì hơn cả giới trẻ’, em thầm nghĩ như vậy. Em sợ phải sống cảnh con dâu mẹ chồng, sợ phải đối diện với những khó khăn về cách ứng xử. Em lo lắng vì trước giờ, em chưa từng ở chung với nhiều người như vậy. Gia đình em chỉ có bố mẹ và em. Được bố mẹ nuông chiều, em vụng về, em sợ hãi khi bị mẹ yêu cầu nấu nướng.
Em thường nói với anh, sau này cưới nhau, mong anh sớm cho em ra ngoài ở. Em ưa cuộc sống tự do tự tại, không muốn phụ thuộc vào ai. Em thích được sống chỉ có hai vợ chồng mình khi đã có gia đình. Vì chúng mình đã lớn, cần có không gian riêng. Anh gật đầu đồng ý…
Nhưng, cuộc đời không như ý muốn. Về nhà chồng, em vẫn phải sống chung với bố mẹ anh. Em sợ… Vì chưa có tiền mua nhà nên buộc phải phụ thuộc vào bố mẹ chồng.
Em thường thủ thỉ với anh ‘ở chung thì sinh mâu thuẫn, dù bố mẹ có tốt như thế nào đi chăng nữa. Nếu ở riêng, thi thoảng, đôi ba bữa về thăm nhà một lần, tình cảm mẹ chồng con dâu cũng tốt, ít ra chúng ta không bao giờ mâu thuẫn và khó xử với bố mẹ. Anh yêu em, nghĩ cho em thì cho em ra riêng, em sẽ chu toàn với gia đình chồng. Ở chung, em sợ cá tính của mình sẽ khiến mẹ phật lòng’.
Anh ậm ừ gật đầu rồi cũng quên… Vài ba tháng em lại nhắc anh một lần nhưng khi đó chúng mình chưa có tiền nhiều để mua nhà. Em kêu anh tích cóp, chăm chỉ kiếm tiền và nhờ bố mẹ em, vay thêm bạn bè họ hàng, thậm chí vay ngân hàng để có thể mua nhà trả góp. Anh đồng ý.
Em mừng rơi nước mắt vì cuối cùng anh cũng nghe em. Anh bảo với em thế này ‘anh thích cuộc sống riêng tư. Vợ chồng phải ở riêng mới có nhiều cơ hội thể hiện tình cảm. Ở nhà với bố mẹ thì vui, nhưng có bố mẹ, chúng mình không nhỏ to được, anh muốn giúp em cái gì, cũng ngại ông bà. Mẹ anh thì hay bênh con trai nên anh cũng khó xử. Tốt nhất, chúng mình ra riêng, cơm không thích ăn thì ra hàng, thay vì ngày nào cũng phải về nhà nấu nướng ăn mãi vài món quen’.
Anh nói vậy, em vui lắm lắm. Em vay mượn chạy vạy khắp nơi để có tiền mua căn hộ nhỏ.
Em và mẹ dù không mâu thuẫn nhưng mọi thứ trong nhà, em không có quyền quyết định, cuộc sống vẫn như đi ở nhờ vậy. Em mệt mỏi, chán nản, cảm thấy mình không được thoát ra khỏi bốn bức tường vì ngày nào cũng lo về sớm.
Bất ngờ vì chồng tìm mọi cách cho vợ ra ở riêng - 2
Ra riêng không phải là không yêu mến gia đình chồng, không phải vì ích kỉ mà vì, ai cũng cần có cuộc sống tự lập, quyền riêng tư khi đã trưởng thành. (Ảnh minh họa)
Căn hộ đã mua xong, anh thưa với bố mẹ chuyện mình ra riêng. Mẹ khóc lóc, ốm cả tuần. Em tận tụy chăm sóc mẹ nhưng mẹ có vẻ không ưng, chắc mẹ nghĩ tại em xúi anh. Anh ân cần động viên mẹ, mỗi ngày anh đều nói để mẹ hiểu, anh là đàn ông, cần có trách nhiệm với gia đình, vợ con và cần hơn hết một cơ ngơi riêng. Anh không thể phụ thuộc vào bố mẹ mãi, người khác nhìn vào cũng thấy anh kém cạnh bạn bè.
Em cười vì em thấy anh nói rất đúng. Chúng mình ra riêng, không có nghĩa là từ bỏ trách nhiệm với bố mẹ. Em sợ không dám nói vì em chỉ là phận làm dâu. Mẹ cuối cùng cũng phải đồng ý và chấp nhận. Hai tuần một lần, chúng mình lại về nhà thăm bố mẹ, ăn cơm với bố mẹ để ông bà vui. Cuộc sống dần dần cũng quen. Thi thoảng, em đón bố mẹ lên chơi nhà mình năm bữa nửa tháng. Cuộc sống tự do vui vẻ ấy, thật sự khiến em thấy thoải mái vô cùng.
Ra riêng không phải là không yêu mến gia đình chồng, không phải vì ích kỉ mà vì, ai cũng cần có cuộc sống tự lập, quyền riêng tư khi đã trưởng thành. Em cảm ơn chồng đã cho em dũng khí ấy, đã ủng hộ em. Bây giờ, chẳng có mâu thuẫn gì, em cũng không phải nhòm trước ngó sau sợ
người khác để ý mình. Ăn mặc thoải mái hơn khi ở nhà chồng, nấu những món mình thích, đi ra hàng mỗi lúc không cần ăn ở nhà. Cuộc sống như vậy mới đúng nghĩa vợ chồng phải không anh?
Em yêu quý bố mẹ chồng, em cũng không bao giờ bắt anh phải thoái thác trách nhiệm, chỉ là, chúng ta đã đủ lớn, đủ trưởng thành và chúng ta cần phải có gia đình riêng, ai cũng vậy thôi. Bố mẹ yêu thương con cái, muốn giữ con cái ở chung nhưng mong bố mẹ hiểu, con cái rất cần một cơ ngơi thực sự là của các con! Vì các con đã lớn hết rồi!
Em thường nói với anh, sau này cưới nhau, mong anh sớm cho em ra ngoài ở. Em ưa cuộc sống tự do tự tại, không muốn phụ thuộc vào ai. Em thích được sống chỉ có hai vợ chồng mình khi đã có gia đình. Vì chúng mình đã lớn, cần có không gian riêng. Anh gật đầu đồng ý…
Nhưng, cuộc đời không như ý muốn. Về nhà chồng, em vẫn phải sống chung với bố mẹ anh. Em sợ… Vì chưa có tiền mua nhà nên buộc phải phụ thuộc vào bố mẹ chồng.
Em thường thủ thỉ với anh ‘ở chung thì sinh mâu thuẫn, dù bố mẹ có tốt như thế nào đi chăng nữa. Nếu ở riêng, thi thoảng, đôi ba bữa về thăm nhà một lần, tình cảm mẹ chồng con dâu cũng tốt, ít ra chúng ta không bao giờ mâu thuẫn và khó xử với bố mẹ. Anh yêu em, nghĩ cho em thì cho em ra riêng, em sẽ chu toàn với gia đình chồng. Ở chung, em sợ cá tính của mình sẽ khiến mẹ phật lòng’.
Anh ậm ừ gật đầu rồi cũng quên… Vài ba tháng em lại nhắc anh một lần nhưng khi đó chúng mình chưa có tiền nhiều để mua nhà. Em kêu anh tích cóp, chăm chỉ kiếm tiền và nhờ bố mẹ em, vay thêm bạn bè họ hàng, thậm chí vay ngân hàng để có thể mua nhà trả góp. Anh đồng ý.
Em mừng rơi nước mắt vì cuối cùng anh cũng nghe em. Anh bảo với em thế này ‘anh thích cuộc sống riêng tư. Vợ chồng phải ở riêng mới có nhiều cơ hội thể hiện tình cảm. Ở nhà với bố mẹ thì vui, nhưng có bố mẹ, chúng mình không nhỏ to được, anh muốn giúp em cái gì, cũng ngại ông bà. Mẹ anh thì hay bênh con trai nên anh cũng khó xử. Tốt nhất, chúng mình ra riêng, cơm không thích ăn thì ra hàng, thay vì ngày nào cũng phải về nhà nấu nướng ăn mãi vài món quen’.
Anh nói vậy, em vui lắm lắm. Em vay mượn chạy vạy khắp nơi để có tiền mua căn hộ nhỏ.
Em và mẹ dù không mâu thuẫn nhưng mọi thứ trong nhà, em không có quyền quyết định, cuộc sống vẫn như đi ở nhờ vậy. Em mệt mỏi, chán nản, cảm thấy mình không được thoát ra khỏi bốn bức tường vì ngày nào cũng lo về sớm.
Bất ngờ vì chồng tìm mọi cách cho vợ ra ở riêng - 2
Ra riêng không phải là không yêu mến gia đình chồng, không phải vì ích kỉ mà vì, ai cũng cần có cuộc sống tự lập, quyền riêng tư khi đã trưởng thành. (Ảnh minh họa)
Căn hộ đã mua xong, anh thưa với bố mẹ chuyện mình ra riêng. Mẹ khóc lóc, ốm cả tuần. Em tận tụy chăm sóc mẹ nhưng mẹ có vẻ không ưng, chắc mẹ nghĩ tại em xúi anh. Anh ân cần động viên mẹ, mỗi ngày anh đều nói để mẹ hiểu, anh là đàn ông, cần có trách nhiệm với gia đình, vợ con và cần hơn hết một cơ ngơi riêng. Anh không thể phụ thuộc vào bố mẹ mãi, người khác nhìn vào cũng thấy anh kém cạnh bạn bè.
Em cười vì em thấy anh nói rất đúng. Chúng mình ra riêng, không có nghĩa là từ bỏ trách nhiệm với bố mẹ. Em sợ không dám nói vì em chỉ là phận làm dâu. Mẹ cuối cùng cũng phải đồng ý và chấp nhận. Hai tuần một lần, chúng mình lại về nhà thăm bố mẹ, ăn cơm với bố mẹ để ông bà vui. Cuộc sống dần dần cũng quen. Thi thoảng, em đón bố mẹ lên chơi nhà mình năm bữa nửa tháng. Cuộc sống tự do vui vẻ ấy, thật sự khiến em thấy thoải mái vô cùng.
Ra riêng không phải là không yêu mến gia đình chồng, không phải vì ích kỉ mà vì, ai cũng cần có cuộc sống tự lập, quyền riêng tư khi đã trưởng thành. Em cảm ơn chồng đã cho em dũng khí ấy, đã ủng hộ em. Bây giờ, chẳng có mâu thuẫn gì, em cũng không phải nhòm trước ngó sau sợ
người khác để ý mình. Ăn mặc thoải mái hơn khi ở nhà chồng, nấu những món mình thích, đi ra hàng mỗi lúc không cần ăn ở nhà. Cuộc sống như vậy mới đúng nghĩa vợ chồng phải không anh?
Em yêu quý bố mẹ chồng, em cũng không bao giờ bắt anh phải thoái thác trách nhiệm, chỉ là, chúng ta đã đủ lớn, đủ trưởng thành và chúng ta cần phải có gia đình riêng, ai cũng vậy thôi. Bố mẹ yêu thương con cái, muốn giữ con cái ở chung nhưng mong bố mẹ hiểu, con cái rất cần một cơ ngơi thực sự là của các con! Vì các con đã lớn hết rồi!
Tác giả bài viết: Thanh Ngọc ghi
Nguồn tin: