Vợ cay đắng hao mòn khi nằm viện vẫn phải chứng kiến cảnh dối gian tày trời của chồng
- 06:30 18-02-2017
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Hôm con gái lớn vào thăm mẹ nằm viện, nó ríu rít kể cho chị nghe đủ chuyện. “Mẹ ơi, mẹ nhớ cô Thoa trước đây làm ở cửa hàng của mẹ không? Hôm qua cô ấy ngủ ở nhà mình đấy!"
Ai cũng nói anh Hùng may mắn mới lấy được người vợ như chị Thương. Chị vừa ưa nhìn, vừa đảm đang, tháo vát, lại biết làm ăn. Kinh tế trong nhà đều một tay chị Thương cáng đáng cả. Anh Hùng làm một công việc nhàn tản, tan sở thì lo tụ tập bạn bè, rảnh mới giúp chị chút việc nhà, chăm con. Lương của anh nói chung chỉ đủ anh ăn sáng, xăng xe, cà phê cà pháo mà thôi.
Kết hôn hơn chục năm, chị Thương đã xây được nhà cao cửa rộng cho bố con anh Hùng ở, chăm bẵm chồng hết lòng, chẳng tiếc gia đình chồng thứ gì cả. Anh Hùng đi đâu cũng tự hào về vợ, khen ngợi vợ hết lời. Chị Thương thấy thế cũng mát lòng mát dạ. Thôi thì anh không có cái tài, nhưng anh vẫn yêu thương vợ con, hướng về gia đình, thế là chị mừng rồi.
Thế nhưng, do chị hi sinh quên mình, mải đi kiếm tiền rồi lại nhọc nhằn tích góp nên sau những năm tháng ấy nhan sắc chị dần tàn phai, sức khỏe kém đi nhiều. Thế rồi chị đổ bệnh, phẫu thuật lần một, chị phải nằm viện ròng rã cả tháng trời. Con chị, một đứa mới 9 tuổi, một đứa 6 tuổi, chẳng thể chăm nổi mẹ. Anh Hùng vào chăm chị được vài bữa thì đề nghị thuê người, bởi anh còn công việc, nhà cửa, đàn ông đàn ang lại không thạo những việc này.
Hôm con gái lớn vào thăm mẹ nằm viện, nó ríu rít kể chị nghe đủ chuyện. “Mẹ ơi, mẹ nhớ cô Thoa trước đây làm ở cửa hàng của mẹ không? Hôm qua cô ấy ngủ ở nhà mình đấy! Cô ấy còn mua cho em Đức Anh bao nhiêu là quà, mua cho con váy nữa nhưng con không thích lắm!”, con bé hồn nhiên nói. Chị Thương giật thót, chị hỏi tỉ mỉ lại thêm thì được biết dạo này Thoa thường ghé qua, và tối hôm qua là lần đầu ngủ lại. Anh Hùng còn đuổi hai con đi ngủ sớm “để cô Thoa nghỉ ngơi không mệt”.
Trước mặt con chị không tỏ thái độ gì, nhưng sau khi con về, chị lập tức gọi điện ngay cho chồng để hỏi sự việc. Anh Hùng cười xòa: “À, Thoa thì em biết rồi còn gì. Em ấy trước đây là nhân viên của em nhưng cũng có quen biết chuyện trò với anh, biết chuyện nhà mình thì có tới chơi thăm hỏi ấy mà. Hôm qua là anh mệt nên Thoa mới chủ động bảo ở lại để chăm 2 đứa trẻ, có vậy thôi chẳng có gì cả đâu, em nghĩ ngợi nhiều làm gì. Nếu em không thích thì từ lần sau anh không để Thoa đến nhà nữa!”.
Mặc dù đã nghe chồng giải thích nhưng chị Thương vẫn không thấy yên tâm. Chị với Thoa chả hề thân, đặc biệt là từ khi cô ấy nghỉ làm ở cửa hàng. Hôm lâu cô nàng có đến thăm chị một lần cùng các nhân viên, còn lại thì bặt tăm, thế sao bỗng dưng lại để ý tới chồng con chị như vậy?
Nóng ruột nên chị Thương xin ra viện sớm hơn dự định, nhưng chỉ an dưỡng ở nhà, cửa hàng phó mặc cho em gái trông coi hộ. Thoa không còn xuất hiện thêm lần nào ở nhà chị, nhưng chị cảm nhận rõ sự thay đổi của chồng mình. Anh Hùng mặc dù vợ còn chưa khỏi bệnh nằm nhà nhưng anh thường đi sớm, về muộn và không ngủ chung phòng với chị, lấy lí do lo cho sức khỏe của chị. Chị còn nhiều lần phát hiện anh có những cuộc gọi, tin nhắn bất thường. Nhưng đương lúc sức khỏe yếu, nên chị cũng chẳng thể làm được gì khác ngoài tin vào lời giải thích của anh: “Anh đang cố gắng làm thêm để có thể lo cho gia đình, chứ em bệnh thế này không tới tay anh lo thì ai lo!”.
Không lâu sau đó, chị tiến hành cuộc phẫu thuật lần hai. Bệnh tật khiến chị gầy mòn xanh xao, sụt đi gần chục cân. Chị nằm viện, anh Hùng vẫn thuê người chăm chị, thi thoảng tạt qua một lát rồi lại về với ti tỉ thứ lí do “con cái, công việc”. Thế nhưng khi mẹ chị vào thăm thì lại nói rằng vì để hai cháu ở nhà với bố không yên tâm nên tuần thì có 5 ngày bà đón về bên này. Nghe thế chị Thương buồn lắm, cộng thêm những biểu hiện của anh Hùng lúc chị còn ở nhà, thì dự cảm xấu trong lòng chị ngày một dâng cao.
Tối hôm trước, em gái chị Thương tới chơi, chị có nói cho em nghe về những lo lắng của mình. “Chị đưa chìa khóa nhà đây, em về kiểm chứng cho!”, cô em chị phẫn nộ nói. Trong lúc chờ đợi kết quả, chị cứ cầu trời khấn Phật rằng những dự cảm của mình là sai, rằng anh Hùng vẫn là người chồng yêu vợ thương con, không phụ sự tin yêu của chị.
Chị chờ mãi, tới sáng hôm sau em gái chị mới vào, chẳng nói chẳng rằng mở một đoạn video trong điện thoại cho chị xem. Thì ra em chị trước khi đến còn gọi thêm vài người bạn, và đau đớn thay, khi tìm thấy anh Hùng trong phòng ngủ thì lại cũng có Thoa ở đấy! Không những thế trong nhà chị còn có không ít đồ dùng cá nhân của cô ta, đủ cho thấy cô ta không phải chỉ ở đó một, hai ngày. Xem hết đoạn video quay lại toàn bộ sự việc, cô ta và anh Hùng đều rối rít cầu xin em gái chị và hội bạn đừng đánh đập, mà chị nước mắt chảy dài.
Vậy là rõ rồi, tất cả đã xảy đến theo đúng chiều hướng mà chị không mong muốn nhất! Người chồng chị hết lòng yêu thương chăm sóc bao nhiêu năm qua, đã dễ dàng phản bội chị chỉ sau vài tháng chị bị bệnh. Thế mà chị đã từng nghĩ, với những gì chị đã hi sinh và dành cho anh, dù cho trong hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ không bao giờ khiến chị tổn thương cơ đấy!
Rơi vào cảnh xác xơ nằm bẹp trên giường bệnh, để kẻ khác hả hê “ở nhà đẹp mình xây, ngủ với người chồng mình hết lòng chăm sóc” này, chị biết trách ai đây? Trách anh bội bạc, trách kẻ khác mưu đồ muốn chen chân vào gia đình chị, hay trách chính bản thân chị đã mù quáng cho đi không chút toan tính đến bản thân mình…
Kết hôn hơn chục năm, chị Thương đã xây được nhà cao cửa rộng cho bố con anh Hùng ở, chăm bẵm chồng hết lòng, chẳng tiếc gia đình chồng thứ gì cả. Anh Hùng đi đâu cũng tự hào về vợ, khen ngợi vợ hết lời. Chị Thương thấy thế cũng mát lòng mát dạ. Thôi thì anh không có cái tài, nhưng anh vẫn yêu thương vợ con, hướng về gia đình, thế là chị mừng rồi.
Thế nhưng, do chị hi sinh quên mình, mải đi kiếm tiền rồi lại nhọc nhằn tích góp nên sau những năm tháng ấy nhan sắc chị dần tàn phai, sức khỏe kém đi nhiều. Thế rồi chị đổ bệnh, phẫu thuật lần một, chị phải nằm viện ròng rã cả tháng trời. Con chị, một đứa mới 9 tuổi, một đứa 6 tuổi, chẳng thể chăm nổi mẹ. Anh Hùng vào chăm chị được vài bữa thì đề nghị thuê người, bởi anh còn công việc, nhà cửa, đàn ông đàn ang lại không thạo những việc này.
Hôm con gái lớn vào thăm mẹ nằm viện, nó ríu rít kể chị nghe đủ chuyện. “Mẹ ơi, mẹ nhớ cô Thoa trước đây làm ở cửa hàng của mẹ không? Hôm qua cô ấy ngủ ở nhà mình đấy! Cô ấy còn mua cho em Đức Anh bao nhiêu là quà, mua cho con váy nữa nhưng con không thích lắm!”, con bé hồn nhiên nói. Chị Thương giật thót, chị hỏi tỉ mỉ lại thêm thì được biết dạo này Thoa thường ghé qua, và tối hôm qua là lần đầu ngủ lại. Anh Hùng còn đuổi hai con đi ngủ sớm “để cô Thoa nghỉ ngơi không mệt”.
Trước mặt con chị không tỏ thái độ gì, nhưng sau khi con về, chị lập tức gọi điện ngay cho chồng để hỏi sự việc. Anh Hùng cười xòa: “À, Thoa thì em biết rồi còn gì. Em ấy trước đây là nhân viên của em nhưng cũng có quen biết chuyện trò với anh, biết chuyện nhà mình thì có tới chơi thăm hỏi ấy mà. Hôm qua là anh mệt nên Thoa mới chủ động bảo ở lại để chăm 2 đứa trẻ, có vậy thôi chẳng có gì cả đâu, em nghĩ ngợi nhiều làm gì. Nếu em không thích thì từ lần sau anh không để Thoa đến nhà nữa!”.
Mặc dù đã nghe chồng giải thích nhưng chị Thương vẫn không thấy yên tâm. Chị với Thoa chả hề thân, đặc biệt là từ khi cô ấy nghỉ làm ở cửa hàng. Hôm lâu cô nàng có đến thăm chị một lần cùng các nhân viên, còn lại thì bặt tăm, thế sao bỗng dưng lại để ý tới chồng con chị như vậy?
Nóng ruột nên chị Thương xin ra viện sớm hơn dự định, nhưng chỉ an dưỡng ở nhà, cửa hàng phó mặc cho em gái trông coi hộ. Thoa không còn xuất hiện thêm lần nào ở nhà chị, nhưng chị cảm nhận rõ sự thay đổi của chồng mình. Anh Hùng mặc dù vợ còn chưa khỏi bệnh nằm nhà nhưng anh thường đi sớm, về muộn và không ngủ chung phòng với chị, lấy lí do lo cho sức khỏe của chị. Chị còn nhiều lần phát hiện anh có những cuộc gọi, tin nhắn bất thường. Nhưng đương lúc sức khỏe yếu, nên chị cũng chẳng thể làm được gì khác ngoài tin vào lời giải thích của anh: “Anh đang cố gắng làm thêm để có thể lo cho gia đình, chứ em bệnh thế này không tới tay anh lo thì ai lo!”.
Không lâu sau đó, chị tiến hành cuộc phẫu thuật lần hai. Bệnh tật khiến chị gầy mòn xanh xao, sụt đi gần chục cân. Chị nằm viện, anh Hùng vẫn thuê người chăm chị, thi thoảng tạt qua một lát rồi lại về với ti tỉ thứ lí do “con cái, công việc”. Thế nhưng khi mẹ chị vào thăm thì lại nói rằng vì để hai cháu ở nhà với bố không yên tâm nên tuần thì có 5 ngày bà đón về bên này. Nghe thế chị Thương buồn lắm, cộng thêm những biểu hiện của anh Hùng lúc chị còn ở nhà, thì dự cảm xấu trong lòng chị ngày một dâng cao.
Tối hôm trước, em gái chị Thương tới chơi, chị có nói cho em nghe về những lo lắng của mình. “Chị đưa chìa khóa nhà đây, em về kiểm chứng cho!”, cô em chị phẫn nộ nói. Trong lúc chờ đợi kết quả, chị cứ cầu trời khấn Phật rằng những dự cảm của mình là sai, rằng anh Hùng vẫn là người chồng yêu vợ thương con, không phụ sự tin yêu của chị.
Chị chờ mãi, tới sáng hôm sau em gái chị mới vào, chẳng nói chẳng rằng mở một đoạn video trong điện thoại cho chị xem. Thì ra em chị trước khi đến còn gọi thêm vài người bạn, và đau đớn thay, khi tìm thấy anh Hùng trong phòng ngủ thì lại cũng có Thoa ở đấy! Không những thế trong nhà chị còn có không ít đồ dùng cá nhân của cô ta, đủ cho thấy cô ta không phải chỉ ở đó một, hai ngày. Xem hết đoạn video quay lại toàn bộ sự việc, cô ta và anh Hùng đều rối rít cầu xin em gái chị và hội bạn đừng đánh đập, mà chị nước mắt chảy dài.
Vậy là rõ rồi, tất cả đã xảy đến theo đúng chiều hướng mà chị không mong muốn nhất! Người chồng chị hết lòng yêu thương chăm sóc bao nhiêu năm qua, đã dễ dàng phản bội chị chỉ sau vài tháng chị bị bệnh. Thế mà chị đã từng nghĩ, với những gì chị đã hi sinh và dành cho anh, dù cho trong hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ không bao giờ khiến chị tổn thương cơ đấy!
Rơi vào cảnh xác xơ nằm bẹp trên giường bệnh, để kẻ khác hả hê “ở nhà đẹp mình xây, ngủ với người chồng mình hết lòng chăm sóc” này, chị biết trách ai đây? Trách anh bội bạc, trách kẻ khác mưu đồ muốn chen chân vào gia đình chị, hay trách chính bản thân chị đã mù quáng cho đi không chút toan tính đến bản thân mình…
Tác giả bài viết: Sen Trắng
Nguồn tin: