Ly thân 3 tháng, vợ tìm tôi đưa tờ giấy khám thai…
- 07:56 10-12-2016
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Tôi chết lặng nhìn vợ xách vali ra khỏi nhà, tờ giấy khám thai của cô ấy rơi trên nền nhà. Tâm hồn tôi đổ vỡ và tan nát. Tôi đã để hạnh phúc tuột qua tầm tay theo một cách ngu ngốc như thế…
Hơn nửa năm nay, cuộc sống của vợ chồng tôi không êm đềm. Câu chuyện của chúng tôi chẳng dám nói cho ai biết. Bố mẹ hai bên vẫn nghĩ chúng tôi đang hạnh phúc nhiều lắm. Cái bi kịch này, chỉ mình chúng tôi biết…
Nào có phải chúng tôi không tìm hiểu kĩ càng, hai đứa cũng yêu nhau đển vài năm trời mới cưới. Nhưng cuộc sống hôn nhân hoàn toàn không như chúng tôi tưởng tượng. Cả tôi và vợ và đều cá tính mạnh, khi về sống cùng nhau, chúng tôi không chịu nhường nhịn. Tôi lao vào làm việc. Số tiền tôi kiếm được hàng tháng tỉ lệ nghịch với thời gian vợ chồng bên nhau…
Hơn 1 năm đầu sau khi cưới, cô ấy cãi cự với tôi rất nhiều. Những buổi tôi tan làm, cô ấy ầm ĩ lên trách cứ tôi vô tâm không chịu về sớm. Tôi mệt mỏi với cô vợ không thông cảm cho mình… Chán nản, tôi đóng cửa phòng làm việc và không thèm tiếp chuyện.
Tình cảnh đó cứ diễn ra đều đặn cả năm trời. Ra ngoài, chúng tôi vẫn đóng vai đôi vợ chồng hạnh phúc sánh bước bên nhau, nhưng tối về, tôi vùi đầu vào chiếc máy tính với mớ công việc ngổn ngang, tôi thậm chí còn chẳng biết vợ mình làm gì trong khoảng thời gian đó.
Cách đây 3 tháng, cô ấy mang chăn màn sang một căn phòng khác. Vợ tôi nói rằng cô ấy cần thời gian để suy nghĩ về cuộc hôn nhân này. Tôi đoán vợ mình lại giận dỗi, tính cô ấy vẫn trẻ con như thế… Tôi mặc kệ. Ừ, nếu em thích, thì tôi để em làm theo cái mà em muốn.
Chúng tôi bắt đầu cuộc sống ly thân theo cách đó. Tôi bận rộn đến độ chẳng cả biết mình và vợ đang ly thân. Tôi hài lòng với cuộc sống tan làm, về nhà được yên ổn trong căn phòng riêng của mình mà không bị vợ cằn nhằn…
1 tháng, 2 tháng qua đi… tôi bắt đầu thấy sự cô đơn. Nhiều đêm đi ngang căn phòng vợ nằm, tôi muốn bước vào, ôm lấy vợ làm lành nhưng rồi tính sĩ diện, tôi lại quay đi. Tôi thấy cô ấy trẻ con khi hờn dỗi, giờ nếu muốn hàn gắn, cô ấy phải là người chủ động chứ không phải tôi. Cứ lần lữa, lần lữa mãi, tôi không nói nổi một lời yêu thương.
Cho đến hôm ấy, tôi buồn… và nhớ vợ mình quay quắt. Tôi muốn trở về nhà thật nhanh sau vụ công việc đổ bể. Thứ mà tôi mong đợi chỉ là được lao vào nhà, ôm lấy vợ mình và ngủ vùi trong vòng tay cô ấy. Ngoài kia, mặc kệ mọi thứ diễn ra…
Nhưng… khi tôi về đến cửa, cũng là lúc cô ấy xách chiếc valy toan rời khỏi nhà. Tôi giật mình hoảng hốt, ôm ghì lấy vợ. Nước mắt cô ấy lã chã rơi…
- "Tờ đơn em kí rồi, em đi…"
Tôi như người phát điên, tôi nói mà giọng nghẹn lại. Tôi còn chưa kịp hiểu gì, cô ấy đưa cho tôi tờ giấy khám thai:
- “Em có bầu rồi, nó là con của em, đứa con mà em mong đợi suốt bao năm qua… Niềm hạnh phúc mà em trông chờ nơi anh nhưng anh quá bận rộn. Em xin lỗi vì đã lựa chọn cách này, nhưng em khao khát được làm mẹ và em thấy cô đơn trong ngôi nhà của mình…”
Tôi chết lặng nhìn vợ xách vali ra khỏi nhà, tờ giấy khám thai của cô ấy rơi trên nền nhà. Tâm hồn tôi đổ vỡ và tan nát. Tôi đã để hạnh phúc tuột qua tầm tay theo một cách ngu ngốc như thế…
Giờ thì cô ấy đi rồi, còn lại tôi trong căn nhà lạnh lẽo này. Có lẽ, đó cũng là thứ mà vợ tôi phải trải qua suốt bao năm chúng tôi làm vợ chồng.
Tôi, sẽ không để cô ấy đi. Ngày mai, tôi sẽ qua nhà đón cô ấy về. Đứa bé là cũng là con tôi… Nó không phải thứ tình thương ban phát hay bố thí. Nó là thứ tình yêu mà tôi mong được vợ thứ tha đón nhận mình…”
Nào có phải chúng tôi không tìm hiểu kĩ càng, hai đứa cũng yêu nhau đển vài năm trời mới cưới. Nhưng cuộc sống hôn nhân hoàn toàn không như chúng tôi tưởng tượng. Cả tôi và vợ và đều cá tính mạnh, khi về sống cùng nhau, chúng tôi không chịu nhường nhịn. Tôi lao vào làm việc. Số tiền tôi kiếm được hàng tháng tỉ lệ nghịch với thời gian vợ chồng bên nhau…
Hơn 1 năm đầu sau khi cưới, cô ấy cãi cự với tôi rất nhiều. Những buổi tôi tan làm, cô ấy ầm ĩ lên trách cứ tôi vô tâm không chịu về sớm. Tôi mệt mỏi với cô vợ không thông cảm cho mình… Chán nản, tôi đóng cửa phòng làm việc và không thèm tiếp chuyện.
(Ảnh minh họa)
Tình cảnh đó cứ diễn ra đều đặn cả năm trời. Ra ngoài, chúng tôi vẫn đóng vai đôi vợ chồng hạnh phúc sánh bước bên nhau, nhưng tối về, tôi vùi đầu vào chiếc máy tính với mớ công việc ngổn ngang, tôi thậm chí còn chẳng biết vợ mình làm gì trong khoảng thời gian đó.
Cách đây 3 tháng, cô ấy mang chăn màn sang một căn phòng khác. Vợ tôi nói rằng cô ấy cần thời gian để suy nghĩ về cuộc hôn nhân này. Tôi đoán vợ mình lại giận dỗi, tính cô ấy vẫn trẻ con như thế… Tôi mặc kệ. Ừ, nếu em thích, thì tôi để em làm theo cái mà em muốn.
Chúng tôi bắt đầu cuộc sống ly thân theo cách đó. Tôi bận rộn đến độ chẳng cả biết mình và vợ đang ly thân. Tôi hài lòng với cuộc sống tan làm, về nhà được yên ổn trong căn phòng riêng của mình mà không bị vợ cằn nhằn…
1 tháng, 2 tháng qua đi… tôi bắt đầu thấy sự cô đơn. Nhiều đêm đi ngang căn phòng vợ nằm, tôi muốn bước vào, ôm lấy vợ làm lành nhưng rồi tính sĩ diện, tôi lại quay đi. Tôi thấy cô ấy trẻ con khi hờn dỗi, giờ nếu muốn hàn gắn, cô ấy phải là người chủ động chứ không phải tôi. Cứ lần lữa, lần lữa mãi, tôi không nói nổi một lời yêu thương.
(Ảnh minh họa)
Cho đến hôm ấy, tôi buồn… và nhớ vợ mình quay quắt. Tôi muốn trở về nhà thật nhanh sau vụ công việc đổ bể. Thứ mà tôi mong đợi chỉ là được lao vào nhà, ôm lấy vợ mình và ngủ vùi trong vòng tay cô ấy. Ngoài kia, mặc kệ mọi thứ diễn ra…
Nhưng… khi tôi về đến cửa, cũng là lúc cô ấy xách chiếc valy toan rời khỏi nhà. Tôi giật mình hoảng hốt, ôm ghì lấy vợ. Nước mắt cô ấy lã chã rơi…
- "Tờ đơn em kí rồi, em đi…"
Tôi như người phát điên, tôi nói mà giọng nghẹn lại. Tôi còn chưa kịp hiểu gì, cô ấy đưa cho tôi tờ giấy khám thai:
- “Em có bầu rồi, nó là con của em, đứa con mà em mong đợi suốt bao năm qua… Niềm hạnh phúc mà em trông chờ nơi anh nhưng anh quá bận rộn. Em xin lỗi vì đã lựa chọn cách này, nhưng em khao khát được làm mẹ và em thấy cô đơn trong ngôi nhà của mình…”
Tôi chết lặng nhìn vợ xách vali ra khỏi nhà, tờ giấy khám thai của cô ấy rơi trên nền nhà. Tâm hồn tôi đổ vỡ và tan nát. Tôi đã để hạnh phúc tuột qua tầm tay theo một cách ngu ngốc như thế…
Giờ thì cô ấy đi rồi, còn lại tôi trong căn nhà lạnh lẽo này. Có lẽ, đó cũng là thứ mà vợ tôi phải trải qua suốt bao năm chúng tôi làm vợ chồng.
Tôi, sẽ không để cô ấy đi. Ngày mai, tôi sẽ qua nhà đón cô ấy về. Đứa bé là cũng là con tôi… Nó không phải thứ tình thương ban phát hay bố thí. Nó là thứ tình yêu mà tôi mong được vợ thứ tha đón nhận mình…”
Tác giả bài viết: Phạm Khải
Nguồn tin: