Đếm phong bì mừng cưới, tôi ức trào nước mắt
- 16:27 15-10-2016
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Tôi làm việc ở trung tâm Hà Nội nhưng quê thì ở một huyện ngoại thành. Bạn bè học cùng đại học phần nhiều làm việc ở gần nhau nên hễ ai có đám cưới là không thể thiếu mặt tôi.
Các bạn tôi cưới xin rất hoành tráng. Họ đều tổ chức ở nhà hàng có tên tuổi. Một vài người có điều kiện còn làm tiệc cưới ở khách sạn.
Đồng lương eo hẹp, tôi cố chắt bóp để đi đám cưới bạn bè đầy đủ, phong bì lúc nào cũng 500 ngàn mặc cho cuối tháng dạ dày kêu réo. Tôi tâm niệm ở nhà có đói khát không ai biết nhưng đi đám cưới mà bỏ phong bì mỏng bạn bè lại cười cho.
Không chỉ thế, các bạn bè cấp 2, cấp 3 ở quê tôi vẫn giữ mối liên lạc thường xuyên. Thế là tháng nào cũng có 1-2 cái thiệp mời cưới. Nếu đám nào trùng ngày tôi về quê thăm bố mẹ thì tôi đến dự. Không về được tôi cũng cố gắng gửi phong bì đàng hoàng.
Mẹ tôi thấy tôi lúc nào cũng kêu hết tiền mà đám cưới bạn không chừa ai thì mắng: “Mày cứ đi rải tiền cho lắm vào, đến lúc cưới mày nó không đi thì đừng kêu nhá”. Tôi cười hề hề, nghĩ bụng mẹ già rồi, toàn suy nghĩ lẩm cẩm.
Bạn bè lên xe hoa hết cả, thậm chí có người con cái đã đủ cả nếp cả tẻ thì 29 tuổi tôi mới “chống lầy”. Hôm cưới, tôi phấn khởi xin bố mẹ 15 mâm cỗ mời bạn bè.
Mẹ tôi bảo: "Mày đã tính kĩ chưa không lại ế cỗ?". Tôi tự tin lắm. Đảm bảo chắc chắn như đinh đóng cột. Thế nhưng hôm cưới tôi ế mất 10 mâm vì bạn bè cùng làng chỉ lèo tèo vài đứa tới dự, còn đâu chúng nó gửi phong bì. Cách đây 4-5 năm tôi gửi mừng chúng nó bao nhiêu thì giờ chúng nó gửi trả lại từng đấy.
Tôi kì công gửi thiếp mời rồi gọi điện cho từng đứa bạn ở thành phố đến dự cưới. Một số đứa thân thiết thì rủ nhau thuê chung chuyến xe về quê tôi. Số này rất ít còn lại khoảng 30 đứa còn lại thì lặn không sủi tăm. Chúng nó còn không thèm gửi phong bì mừng.
Những đứa bạn lúc trước to miệng: "Khi nào có tin vui nhớ báo tớ, riêng bạn An mà cưới tớ cứ gọi là mừng gấp đôi". Đúng là nó dẫn cả chồng về ăn cưới tôi thật nhưng phong bì nhõn có 300 ngàn. Những đứa bạn khác đi một mình thì "đồng giá 200 ngàn" không hơn không kém.
Lúc đếm phong bì cưới, tôi còn phát ngượng với chồng vì có phong bì xếp nguyên cả mớ tiền lẻ lẫn lộn 50 -20 -10 ngàn cộng đủ 100 ngàn.
Hôm cùng chồng về lại mặt, mẹ tôi tỉ tê hỏi xem đống phong bì của tôi có kha khá không? Tôi kể lại, mẹ tôi mặt đỏ phừng phừng nói rõ to dưới bếp: “Đấy, tao đã bảo rồi, nhà quê thì đừng có đú đởn chơi bời với lũ bạn phố, bao năm đi làm chỉ đủ tiền đi cỗ khách sạn, cưới mình thì chúng nó bơ đi, tiền mừng của mày không đủ tiền tao làm cỗ”.
Tôi quệt nước mắt nói với mẹ: “Ai nghĩ chúng nó lại tính toán thế hả mẹ?”
Đồng lương eo hẹp, tôi cố chắt bóp để đi đám cưới bạn bè đầy đủ, phong bì lúc nào cũng 500 ngàn mặc cho cuối tháng dạ dày kêu réo. Tôi tâm niệm ở nhà có đói khát không ai biết nhưng đi đám cưới mà bỏ phong bì mỏng bạn bè lại cười cho.
Không chỉ thế, các bạn bè cấp 2, cấp 3 ở quê tôi vẫn giữ mối liên lạc thường xuyên. Thế là tháng nào cũng có 1-2 cái thiệp mời cưới. Nếu đám nào trùng ngày tôi về quê thăm bố mẹ thì tôi đến dự. Không về được tôi cũng cố gắng gửi phong bì đàng hoàng.
Mẹ tôi thấy tôi lúc nào cũng kêu hết tiền mà đám cưới bạn không chừa ai thì mắng: “Mày cứ đi rải tiền cho lắm vào, đến lúc cưới mày nó không đi thì đừng kêu nhá”. Tôi cười hề hề, nghĩ bụng mẹ già rồi, toàn suy nghĩ lẩm cẩm.
Bạn bè lên xe hoa hết cả, thậm chí có người con cái đã đủ cả nếp cả tẻ thì 29 tuổi tôi mới “chống lầy”. Hôm cưới, tôi phấn khởi xin bố mẹ 15 mâm cỗ mời bạn bè.
Mẹ tôi bảo: "Mày đã tính kĩ chưa không lại ế cỗ?". Tôi tự tin lắm. Đảm bảo chắc chắn như đinh đóng cột. Thế nhưng hôm cưới tôi ế mất 10 mâm vì bạn bè cùng làng chỉ lèo tèo vài đứa tới dự, còn đâu chúng nó gửi phong bì. Cách đây 4-5 năm tôi gửi mừng chúng nó bao nhiêu thì giờ chúng nó gửi trả lại từng đấy.
Ảnh có tính chất minh họa
Tôi kì công gửi thiếp mời rồi gọi điện cho từng đứa bạn ở thành phố đến dự cưới. Một số đứa thân thiết thì rủ nhau thuê chung chuyến xe về quê tôi. Số này rất ít còn lại khoảng 30 đứa còn lại thì lặn không sủi tăm. Chúng nó còn không thèm gửi phong bì mừng.
Những đứa bạn lúc trước to miệng: "Khi nào có tin vui nhớ báo tớ, riêng bạn An mà cưới tớ cứ gọi là mừng gấp đôi". Đúng là nó dẫn cả chồng về ăn cưới tôi thật nhưng phong bì nhõn có 300 ngàn. Những đứa bạn khác đi một mình thì "đồng giá 200 ngàn" không hơn không kém.
Lúc đếm phong bì cưới, tôi còn phát ngượng với chồng vì có phong bì xếp nguyên cả mớ tiền lẻ lẫn lộn 50 -20 -10 ngàn cộng đủ 100 ngàn.
Hôm cùng chồng về lại mặt, mẹ tôi tỉ tê hỏi xem đống phong bì của tôi có kha khá không? Tôi kể lại, mẹ tôi mặt đỏ phừng phừng nói rõ to dưới bếp: “Đấy, tao đã bảo rồi, nhà quê thì đừng có đú đởn chơi bời với lũ bạn phố, bao năm đi làm chỉ đủ tiền đi cỗ khách sạn, cưới mình thì chúng nó bơ đi, tiền mừng của mày không đủ tiền tao làm cỗ”.
Tôi quệt nước mắt nói với mẹ: “Ai nghĩ chúng nó lại tính toán thế hả mẹ?”
Tác giả bài viết: Thu An (Hà Nội)