Kiều nữ bốc lửa tiết lộ “bữa tiệc nóng” tiền trao cháo múc
- 15:22 29-09-2016
- In ra
- Đóng cửa sổ này
My có vẻ mặt lạnh lùng nhưng vẫn toát lên chất quý phái. Lúc uống rượu, My thường chau mày, cố nuốt, nhưng chẳng khi nào cô từ chối. Đằng sau vẻ “quý phái”, My lại thú nhận đó chỉ là “bữa tiệc nóng” của kẻ có tiền.
Từ “công chúa” miệt vườn
My nâng chén rượu lên dốc cạn, khà một cái thật chát chúa, rồi vơ ly nước uống rất tự nhiên. Suốt cuộc nhậu, cô nàng không nhìn ai trong chúng tôi. Dường như cô cũng chẳng thèm bận tâm đến người xung quanh. Chúng tôi thấy hoang mang, bởi mới cách đây một giờ, người con gái ấy xuất hiện trước mặt tôi đầy vẻ kiêu sa.
Theo My thì gái “hạng sang” thường từ các nhà hàng, karaoke cao cấp mà ra.
Trong khi ấy, anh S. – “bồ” của My sống cùng dãy trọ với chúng tôi, bình thản rót thêm rượu cho cả bốn người. Thật lạ, nhưng dù sao, chúng tôi cũng mừng vì ông anh đã có người yêu, lại là một cô gái rất xinh đẹp, quý phái. My xuất hiện lúc 21h tại dãy phòng trọ nơi tôi ở trên chiếc xe AirBlade của ông anh, và đây là lần thứ hai chúng tôi thấy My xuất hiện. Lần trước chúng tôi thấy My đẹp, hỏi anh S. thì anh trả lời là “cháu gái”, khiến tôi và anh bạn cùng phòng không khỏi hy vọng. Tuy vậy, lần này My xuất hiện, ông anh lại giới thiệu là bạn gái khiến chúng tôi thắc mắc.
Chúng tôi đòi anh S. phải khao một chầu nhậu ra mắt bạn gái, anh S. miễn cưỡng đồng ý. Và bây giờ ở bàn nhậu, chúng tôi đang hoang mang về cách nhìn nhận bạn gái của anh S.. Chúng tôi ít nói chuyện hơn, chỉ ngồi uống và hầu như chẳng biết nói về cái gì. Một hồi sau anh bạn tôi quay sang hỏi: “Anh với chị quen nhau lâu chưa, sao kín tiếng thế?”. Anh S. cười trừ: “Cũng mới à”. Trong lúc ấy My vẫn rất lạnh lùng, ngồi cầm đũa chọc chọc vào đĩa ốc mỡ.
Sau hơn một giờ đồng hồ ngồi uống, My giục anh S. về ngủ, vì có lẽ lúc này cô đã ngà say. Chúng tôi níu anh S. lại, bảo uống thêm vài chai nữa, My cau mày “mấy anh đừng uống nữa, đừng tự hại mình”. “Trời, vui mới uống thêm mấy chai chứ hại mình sao được em?”, anh bạn tôi trả lời. My khẽ quắc mắt nhìn, rồi cô cầm cả chai rượu tu… Chúng tôi cản lại. Anh S. bảo: “Nếu em không thích nữa thì mình về”. My gạt tay S. sụt sùi: “Rượu đã làm tàn đời em, vui sướng gì chứ”.
Vài phút sau đó, chúng tôi chìm trong im lặng, anh S. nhìn chúng tôi ngượng ngùng. Cùng lúc ấy anh liên tục giục My đi về dãy trọ hoặc không thì đi khách sạn. My lại gạt tay rồi nói tiếp: “Thằng bạn khốn nạn đã chuốc em say rồi hại đời em, sau em còn tưởng nó yêu em thật. Đời thật trớ trêu, không ngờ mình lại ngu dữ vậy”. Chúng tôi ngớ người. My lại tiếp tục: “Trong mắt các anh, gái mại dâm là thế nào… em thế nào… nếu qua đêm với em, các anh thích không?”. Sau hồi lặng thinh, My đảo mắt nhìn quanh, lờ đờ nói tiếp: “Đúng, em là gái mại dâm, 1 củ rưỡi (1,5 triệu đồng) một đêm, xin mời”.
Quả thật, chúng tôi bị sốc và như cái lẽ thường tình chúng tôi cũng hỏi han My đôi chút. Từ tâm sự dày đến mỏng, rồi đến chuyện hỏi như kiểu người ta vẫn thương cảm cho những phụ nữ đẹp, tiếc cho những người xinh. Chúng tôi bảo: “Em xinh thế sao phải chọn công việc này?”. My thẳng thừng: “Thì em bị chơi, bị bạn trai bỏ, chán, lại ăn chơi. Thiếu tiền chơi thì em đi bán, thế thôi”. Dường như đó là một trong những lý do quen thuộc của những cô gái như My.
My kể, gia đình ở Hậu Giang, tuy không giàu, nhưng trời phú cho cô được cái đẹp, từ nhỏ nhiều người quý mến cô. Lớn lên trai nghèo, trai giàu ai cũng muốn cô làm người yêu, nhưng cô chẳng chịu. Ngày ấy bạn bè thường ví von My là “công chúa” xứ miệt vườn, cũng cái tên gọi ấy đã giết chết đời My. Ước mong có người đàn ông vừa giỏi, vừa giàu, khiến My vừa rời ghế phổ thông đã tìm lên TP. HCM xin việc vào những chốn ăn chơi của giới nhà giàu, rồi cô sa ngã.
Đến “gái gọi” hạng sang
Nhìn lại My trong thân hình bốc lửa, dễ phải cao đến 1,7m, làn da trắng ngần không tỳ vết ai lại chẳng mê. Nếu không phải dạng có tiền, chắc cũng phải phường chịu chơi mới “vớ” được tới My. Còn anh S., một gã trai già đã 35 tuổi mà chẳng có mảnh tình vắt vai, xấu đau đớn. Nhưng S. hiền lành, chăm làm và công việc cũng khá tốt, nên chuyện tiền bạc cũng khá xông xênh. Gần đây anh lại có thú chơi “tao nhã” là “gọi gái” về phục vụ cho nhu cầu của mình.
Ngay cái lúc biết My là “gái gọi”, chúng tôi đã chợt khinh anh S. vì cái phản ứng ngẫu nhiên của người nghe chuyện, chứ sau đó rõ ràng chúng tôi chẳng có lý do gì để trách anh cả. Còn My, một cô gái đáng giận lại đáng thương, cũng chỉ cần bộc bạch, chia sẻ cho nhẹ lòng, chứ chẳng cần chúng tôi phải cảm thông hay thương hại. Vừa nhai miếng mồi nhậu, My vừa nói chuyện, hình tượng của My đã thay đổi đôi chút, khi cơn say đã ập đến vội vàng.
My kể, cô sống huy hoàng một thời gian khi mới lên TP. HCM làm việc. Mới đầu cô đi theo bạn trai và xin vào một nhà hàng có tiếng ở quận 1. Trong khi làm ở nhà hàng, bạn trai cô làm vệ sỹ cho một quán bar cũng ở quận 1. Thấy công việc ở nhà hàng nhàm chán, My theo bạn trai qua quán bar làm phục vụ. Một cô phục vụ xinh đẹp, bốc lửa như My ở chốn phong lưu khó cưỡng lại sự thèm thuồng của đám thác loạn. My làm ở đây chưa được hai tuần thì bi kịch xảy ra, điều đã nhấn chìm cả cuộc đời cô trong vũng lầy đen tối.
“Làm sao em có thể ngờ được một thằng đàn ông… một thằng phong độ như thế lại làm cái việc hèn hạ… bán rẻ bạn gái của mình. Rạng sáng nó chuốc em uống say… rồi nó để cho thằng quản lý “xử” em ngay trong phòng kín. Thật khốn nạn… Khi em tỉnh dậy, không còn gì nữa…”. Nói đoạn My bật khóc, chúng tôi cũng lặng người. Anh S. ôm lấy My an ủi. My lại lạnh lùng: “Em tìm gặp nó, thằng bạn trai em á. Các anh biết em làm gì không? Em tát nó ngay trên sàn nhảy trước bàn dân thiên hạ, rồi em vớ chai bia đập nó, mà nó chạy mất, đúng là thằng hèn. Tối đó em nghỉ việc luôn”.
Sau lần đó, cũng chính My quyết định “đầu quân” cho một quán karaoke lớn chuyên phục vụ cho giới đại gia. Ước mong của My có lẽ vẫn không ngừng nghĩ về một gã nào đó giàu có. Nhưng, những kẻ có tiền chỉ ham vui chốc lát rồi bỏ đi, quẳng lại cho cô chút tiền, khi cần chúng lại điện thoại kêu My đến phục vụ. Nhiều lần như thế My thành quen, cũng chẳng thèm bận tâm đến chuyện phẩm giá… My cay đắng bảo: “Em chỉ là bữa tiệc nóng của kẻ có tiền thôi. Ai tới với em đàng hoàng, không quỵt thì em chu đáo với họ, như anh S. đây”.
Ở trong quán karaoke, My chỉ là gái mồi, được gọi ở ngoài tới để uống bia. “Kèo” qua đêm của cô là những kẻ có tiền, tùy người mà cô ra giá, có khi lên đến cả ngàn đô. Thế rồi, khi trời chạng vạng sáng, đường ai nấy đi coi như chẳng quen biết nhau, chỉ còn số điện thoại để khi cần lại liên hệ. Anh S., trong một lần đi với sếp gặp đối tác đã gặp My rồi “bén duyên” như vậy. My bảo, những cô gái như cô được gọi là “hạng sang” bởi không đi nhiều, không ngồi lê ngoài đường, xinh hơn và giá cao nên có thể coi là “sạch”…
My nâng chén rượu lên dốc cạn, khà một cái thật chát chúa, rồi vơ ly nước uống rất tự nhiên. Suốt cuộc nhậu, cô nàng không nhìn ai trong chúng tôi. Dường như cô cũng chẳng thèm bận tâm đến người xung quanh. Chúng tôi thấy hoang mang, bởi mới cách đây một giờ, người con gái ấy xuất hiện trước mặt tôi đầy vẻ kiêu sa.
Theo My thì gái “hạng sang” thường từ các nhà hàng, karaoke cao cấp mà ra.
Trong khi ấy, anh S. – “bồ” của My sống cùng dãy trọ với chúng tôi, bình thản rót thêm rượu cho cả bốn người. Thật lạ, nhưng dù sao, chúng tôi cũng mừng vì ông anh đã có người yêu, lại là một cô gái rất xinh đẹp, quý phái. My xuất hiện lúc 21h tại dãy phòng trọ nơi tôi ở trên chiếc xe AirBlade của ông anh, và đây là lần thứ hai chúng tôi thấy My xuất hiện. Lần trước chúng tôi thấy My đẹp, hỏi anh S. thì anh trả lời là “cháu gái”, khiến tôi và anh bạn cùng phòng không khỏi hy vọng. Tuy vậy, lần này My xuất hiện, ông anh lại giới thiệu là bạn gái khiến chúng tôi thắc mắc.
Chúng tôi đòi anh S. phải khao một chầu nhậu ra mắt bạn gái, anh S. miễn cưỡng đồng ý. Và bây giờ ở bàn nhậu, chúng tôi đang hoang mang về cách nhìn nhận bạn gái của anh S.. Chúng tôi ít nói chuyện hơn, chỉ ngồi uống và hầu như chẳng biết nói về cái gì. Một hồi sau anh bạn tôi quay sang hỏi: “Anh với chị quen nhau lâu chưa, sao kín tiếng thế?”. Anh S. cười trừ: “Cũng mới à”. Trong lúc ấy My vẫn rất lạnh lùng, ngồi cầm đũa chọc chọc vào đĩa ốc mỡ.
Sau hơn một giờ đồng hồ ngồi uống, My giục anh S. về ngủ, vì có lẽ lúc này cô đã ngà say. Chúng tôi níu anh S. lại, bảo uống thêm vài chai nữa, My cau mày “mấy anh đừng uống nữa, đừng tự hại mình”. “Trời, vui mới uống thêm mấy chai chứ hại mình sao được em?”, anh bạn tôi trả lời. My khẽ quắc mắt nhìn, rồi cô cầm cả chai rượu tu… Chúng tôi cản lại. Anh S. bảo: “Nếu em không thích nữa thì mình về”. My gạt tay S. sụt sùi: “Rượu đã làm tàn đời em, vui sướng gì chứ”.
Vài phút sau đó, chúng tôi chìm trong im lặng, anh S. nhìn chúng tôi ngượng ngùng. Cùng lúc ấy anh liên tục giục My đi về dãy trọ hoặc không thì đi khách sạn. My lại gạt tay rồi nói tiếp: “Thằng bạn khốn nạn đã chuốc em say rồi hại đời em, sau em còn tưởng nó yêu em thật. Đời thật trớ trêu, không ngờ mình lại ngu dữ vậy”. Chúng tôi ngớ người. My lại tiếp tục: “Trong mắt các anh, gái mại dâm là thế nào… em thế nào… nếu qua đêm với em, các anh thích không?”. Sau hồi lặng thinh, My đảo mắt nhìn quanh, lờ đờ nói tiếp: “Đúng, em là gái mại dâm, 1 củ rưỡi (1,5 triệu đồng) một đêm, xin mời”.
Quả thật, chúng tôi bị sốc và như cái lẽ thường tình chúng tôi cũng hỏi han My đôi chút. Từ tâm sự dày đến mỏng, rồi đến chuyện hỏi như kiểu người ta vẫn thương cảm cho những phụ nữ đẹp, tiếc cho những người xinh. Chúng tôi bảo: “Em xinh thế sao phải chọn công việc này?”. My thẳng thừng: “Thì em bị chơi, bị bạn trai bỏ, chán, lại ăn chơi. Thiếu tiền chơi thì em đi bán, thế thôi”. Dường như đó là một trong những lý do quen thuộc của những cô gái như My.
My kể, gia đình ở Hậu Giang, tuy không giàu, nhưng trời phú cho cô được cái đẹp, từ nhỏ nhiều người quý mến cô. Lớn lên trai nghèo, trai giàu ai cũng muốn cô làm người yêu, nhưng cô chẳng chịu. Ngày ấy bạn bè thường ví von My là “công chúa” xứ miệt vườn, cũng cái tên gọi ấy đã giết chết đời My. Ước mong có người đàn ông vừa giỏi, vừa giàu, khiến My vừa rời ghế phổ thông đã tìm lên TP. HCM xin việc vào những chốn ăn chơi của giới nhà giàu, rồi cô sa ngã.
Đến “gái gọi” hạng sang
Nhìn lại My trong thân hình bốc lửa, dễ phải cao đến 1,7m, làn da trắng ngần không tỳ vết ai lại chẳng mê. Nếu không phải dạng có tiền, chắc cũng phải phường chịu chơi mới “vớ” được tới My. Còn anh S., một gã trai già đã 35 tuổi mà chẳng có mảnh tình vắt vai, xấu đau đớn. Nhưng S. hiền lành, chăm làm và công việc cũng khá tốt, nên chuyện tiền bạc cũng khá xông xênh. Gần đây anh lại có thú chơi “tao nhã” là “gọi gái” về phục vụ cho nhu cầu của mình.
Ngay cái lúc biết My là “gái gọi”, chúng tôi đã chợt khinh anh S. vì cái phản ứng ngẫu nhiên của người nghe chuyện, chứ sau đó rõ ràng chúng tôi chẳng có lý do gì để trách anh cả. Còn My, một cô gái đáng giận lại đáng thương, cũng chỉ cần bộc bạch, chia sẻ cho nhẹ lòng, chứ chẳng cần chúng tôi phải cảm thông hay thương hại. Vừa nhai miếng mồi nhậu, My vừa nói chuyện, hình tượng của My đã thay đổi đôi chút, khi cơn say đã ập đến vội vàng.
My kể, cô sống huy hoàng một thời gian khi mới lên TP. HCM làm việc. Mới đầu cô đi theo bạn trai và xin vào một nhà hàng có tiếng ở quận 1. Trong khi làm ở nhà hàng, bạn trai cô làm vệ sỹ cho một quán bar cũng ở quận 1. Thấy công việc ở nhà hàng nhàm chán, My theo bạn trai qua quán bar làm phục vụ. Một cô phục vụ xinh đẹp, bốc lửa như My ở chốn phong lưu khó cưỡng lại sự thèm thuồng của đám thác loạn. My làm ở đây chưa được hai tuần thì bi kịch xảy ra, điều đã nhấn chìm cả cuộc đời cô trong vũng lầy đen tối.
“Làm sao em có thể ngờ được một thằng đàn ông… một thằng phong độ như thế lại làm cái việc hèn hạ… bán rẻ bạn gái của mình. Rạng sáng nó chuốc em uống say… rồi nó để cho thằng quản lý “xử” em ngay trong phòng kín. Thật khốn nạn… Khi em tỉnh dậy, không còn gì nữa…”. Nói đoạn My bật khóc, chúng tôi cũng lặng người. Anh S. ôm lấy My an ủi. My lại lạnh lùng: “Em tìm gặp nó, thằng bạn trai em á. Các anh biết em làm gì không? Em tát nó ngay trên sàn nhảy trước bàn dân thiên hạ, rồi em vớ chai bia đập nó, mà nó chạy mất, đúng là thằng hèn. Tối đó em nghỉ việc luôn”.
Sau lần đó, cũng chính My quyết định “đầu quân” cho một quán karaoke lớn chuyên phục vụ cho giới đại gia. Ước mong của My có lẽ vẫn không ngừng nghĩ về một gã nào đó giàu có. Nhưng, những kẻ có tiền chỉ ham vui chốc lát rồi bỏ đi, quẳng lại cho cô chút tiền, khi cần chúng lại điện thoại kêu My đến phục vụ. Nhiều lần như thế My thành quen, cũng chẳng thèm bận tâm đến chuyện phẩm giá… My cay đắng bảo: “Em chỉ là bữa tiệc nóng của kẻ có tiền thôi. Ai tới với em đàng hoàng, không quỵt thì em chu đáo với họ, như anh S. đây”.
Ở trong quán karaoke, My chỉ là gái mồi, được gọi ở ngoài tới để uống bia. “Kèo” qua đêm của cô là những kẻ có tiền, tùy người mà cô ra giá, có khi lên đến cả ngàn đô. Thế rồi, khi trời chạng vạng sáng, đường ai nấy đi coi như chẳng quen biết nhau, chỉ còn số điện thoại để khi cần lại liên hệ. Anh S., trong một lần đi với sếp gặp đối tác đã gặp My rồi “bén duyên” như vậy. My bảo, những cô gái như cô được gọi là “hạng sang” bởi không đi nhiều, không ngồi lê ngoài đường, xinh hơn và giá cao nên có thể coi là “sạch”…
Khi gái gọi “tận thu” phòng hậu vận Trong cuộc trò chuyện với chúng tôi, My bảo: “Những cô gái như em làm tự do, quen biết nhau rồi dẫn nhau đi thôi, tùy theo yêu cầu của khách. Khi chơi với khách, mỗi người tự làm thân, chiều chuộng để giữ làm mối quen nếu người đó chơi được. Ban ngày em ngủ là chủ yếu, cũng chỉ sắm sửa son phấn, áo quần, còn tiền gửi cho mẹ một ít, một ít cất giữ cho em lỡ mai mốt già, xấu các anh chê”. |
Tác giả bài viết: Miêu Thơ