Cam chịu 10 năm bị đày ải, cuối cùng tôi cũng dằn được mặt cả nhà chồng
- 06:50 05-08-2016
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Đợi ba mẹ chồng mắng xong, tôi bình thản đáp lại: "Suốt 10 năm nay, con bị hành hạ chẳng khác nào bao cát. Hôm nay, con chỉ mới dằn mặt chồng có một trận, đã bị mắng thế này. Ba mẹ đâu xem con là con cái gì".
Tôi từng là một người phụ nữ cam chịu hoàn toàn trong cuộc sống vợ chồng. Từng tốt nghiệp học viện ngân hàng, từng làm trong một ngân hàng tư nhân. Nhưng vì chồng, vì gia đình chồng, tôi đã chấp nhận từ bỏ tất cả. Đó là sai lầm đầu tiên và lớn nhất của tôi.
Nhà chồng tôi rất giàu. Họ có nguyên một công ty chuyên sản xuất đồ gỗ xuất khẩu. Chồng tôi lớn hơn tôi 5 tuổi, cũng là giám đốc điều hành công ty ấy. Chúng tôi gặp nhau trong những lần anh đến ngân hàng giao dịch.
Cưới về, ngay đêm tân hôn, nhà chồng đã yêu cầu tôi nghỉ việc. Họ nói họ không cần tiền. Cái họ cần là một người con dâu biết quán xuyến công việc nhà và sớm sinh cho họ một đứa cháu đích tôn.
Nghỉ việc, tôi nhanh chóng có thai. Sống ở nhà chồng 10 năm nhưng quãng thời gian có thai 4 tháng đó được xem là hạnh phúc, an nhàn nhất với tôi. Nhưng chỉ mang thai đến tháng thứ 5, người tôi bắt đầu sồ sề, chân sưng phù, cần nhất có người bên cạnh động viên, thì cũng là lúc chồng tôi cặp bồ.
Tôi đau đớn, gào thét và chất vấn chồng. Đáp lại, anh ta chỉ nhìn tôi cười khẩy: “Khi nào cô lấy lại vóc dáng, tôi sẽ ngưng ngay chuyện này lại”. Nhà chồng chỉ nói anh vài câu trước mặt tôi, ra vẻ bênh tôi, nhưng thực tế là chẳng ngăn cấm gì anh.
Nhà chồng tôi rất giàu. Họ có nguyên một công ty chuyên sản xuất đồ gỗ xuất khẩu. Chồng tôi lớn hơn tôi 5 tuổi, cũng là giám đốc điều hành công ty ấy. Chúng tôi gặp nhau trong những lần anh đến ngân hàng giao dịch.
Cưới về, ngay đêm tân hôn, nhà chồng đã yêu cầu tôi nghỉ việc. Họ nói họ không cần tiền. Cái họ cần là một người con dâu biết quán xuyến công việc nhà và sớm sinh cho họ một đứa cháu đích tôn.
Nghỉ việc, tôi nhanh chóng có thai. Sống ở nhà chồng 10 năm nhưng quãng thời gian có thai 4 tháng đó được xem là hạnh phúc, an nhàn nhất với tôi. Nhưng chỉ mang thai đến tháng thứ 5, người tôi bắt đầu sồ sề, chân sưng phù, cần nhất có người bên cạnh động viên, thì cũng là lúc chồng tôi cặp bồ.
Tôi đau đớn, gào thét và chất vấn chồng. Đáp lại, anh ta chỉ nhìn tôi cười khẩy: “Khi nào cô lấy lại vóc dáng, tôi sẽ ngưng ngay chuyện này lại”. Nhà chồng chỉ nói anh vài câu trước mặt tôi, ra vẻ bênh tôi, nhưng thực tế là chẳng ngăn cấm gì anh.
Sinh con trai rồi, chồng tôi vẫn thế, vẫn cặp hết cô này cô kia. (Ảnh minh họa)
Ngày sinh con, tôi được nằm dịch vụ, mọi chuyện có y tá, bác sĩ lo hết. Đó coi như cũng là cái may của tôi. Bởi nếu không, người khổ nhất vẫn là mẹ tôi và tôi. Nhà chồng và chồng tôi hớn hở chờ đón con ra đời, nhưng khi biết là con gái, họ lạnh nhạt hẳn.
Con gái được 6 tháng, mẹ chồng tôi đã bắt tôi xa con để có thai lại. Đêm đêm, nằm nhớ con rơi nước mắt, tôi cũng không được gần con. Cuộc sống của tôi lúc đó chẳng khác nào địa ngục. Phải cai sữa con sớm, lại đêm đêm chờ đợi người chồng đã và đang đi ngoại tình, về làm cái chuyện đó với mình.
Rất nhanh sau đó, tôi có thai lại, nhẫn nhịn chờ đợi đến 9 tháng, cuối cùng tôi cũng sinh con trai. Gia đình chồng tôi mở tiệc ăn mừng việc này. Còn tôi, tôi đau xót cho chính mình. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi cũng chỉ là con đẻ thuê mà thôi.
Sinh con trai rồi, chồng tôi vẫn thế, vẫn cặp hết cô này cô kia. Tôi khuyên, anh ta lại đánh tôi bầm dập. Hai đứa bé thấy mẹ bị đánh thì sợ hãi, khóc toáng lên. Vài lần như thế, tôi chẳng dám khuyên can nữa, thay vào đó là im lặng. Im lặng suốt mấy năm như thế cho con tôi được yên ổn.
Tôi vẫn bị đánh mỗi khi chồng không hài lòng chuyện gì đó. Thậm chí, cãi nhau với bồ, anh ta cũng trút lên tôi với lí do: “Đàn bà tụi mày cùng một ruột như nhau”.
Cam chịu nhưng tôi cũng âm thầm tìm cách vùng lên. Tôi dành dụm tiền đi chợ suốt mấy năm trời, được gần trăm triệu cất trong ngân hàng đứng tên mẹ tôi. Tôi cũng âm thầm bán vàng cưới để mua lại một mảnh đất nhỏ, phòng xảy ra biến.
Ba tháng trước, tôi quyết định chơi ván cuối cùng sau một cuộc gọi điện trơ trẽn của cô bồ chồng. Cô ta không nói gì, chỉ để máy cho tôi nghe những âm thầm ghê tởm trong cuộc vui của hai người họ.
Ba tháng trước, tôi quyết định chơi ván cuối cùng. (Ảnh minh họa)
Tôi liên hệ thuê 3 người phụ nữ, sau khi định vị được nơi chồng đang tằng tịu, tôi gọi điện cho 3 người phụ nữ kia lao tới vờ đánh ghen chồng tôi. Tất cả nhảy xổ vào mắng chửi chồng tôi, ai cũng tự nhận mình là nhân tình của anh ta. Còn cô bồ kia bị họ gạt ra, không hề đụng tới, coi như nạn nhân giống mình.
Chồng tôi bị 3 người phụ nữ liên thoắng mắng chửi, xô đẩy thì chỉ ú ớ, cố chạy thoát nhớ đời, cô bồ kia tưởng anh cùng một lúc lăng nhăng với cả đám người nên tức giận bỏ đi. Bản thân anh ta phải vào bệnh viện băng bó mấy vết cào trên mặt.
Sau khi về nhà, chồng tôi được cả nhà xúm lại xuýt xoa, lo lắng. Còn tôi thì thản nhiên. Bố mẹ chồng thấy thái độ của tôi nên hỏi, tôi trả lời: “Chính con đã thuê 3 cô gái ấy đánh ghen giùm con”. Ngay sau đó họ liền mắng mỏ tôi. Đặc biệt là mẹ chồng mắng tôi bằng những từ rất quá đáng. Nào là nuôi ong tay áo, mặt người dạ sói…
Đợi họ mắng xong, tôi mới bình thản trả lời: “Suốt 10 năm nay, con bị hành hạ chẳng khác nào bao cát. Hôm nay, con chỉ mới đánh chồng có một trận, đã bị mắng thế này. Ba mẹ đâu xem con là con cái gì”.
Tôi cũng đưa luôn một xấp ảnh, chứng nhận thương tích của bệnh viện sau những lần bị chồng đánh tơi tả. Tôi thách họ kiện, tôi sẽ theo tới cùng và sẽ phanh phui cuộc sống địa ngục của mình trong một gia đình giàu có.
Quả nhiên, ai cũng sợ hãi. Sau lần đó, chồng tôi biết điều hơn. Anh ta không gái gú, đánh đập tôi nữa. Nhà chồng cũng đối xử nhẹ nhàng, nể nang hơn. Tôi biết, mình đã làm đúng.
Hiện giờ, tôi đang mở một quán ăn nhỏ, đứng tên hai con. Cuộc sống này, nếu cứ cam chịu sẽ mãi mãi đau khổ. Điều quan trọng là phải có tiền, có đủ can đảm để thay đổi mọi thứ.
Tác giả bài viết: Minh Giang