Đến Thổ Nhĩ Kỳ lang thang trà cóc quán
- 08:19 17-11-2015
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Tôi đến Istanbul (Thổ Nhĩ Kỳ) vào buổi sớm mai sau chuyến bay đêm khá dài từ TP HCM. Do tôi không ở khách sạn mà dùng Airbnb và chủ nhà phải đi làm từ sớm đến tối mịt mới về nên không thể gửi hành lý vào nhà trước được thế nên tôi đành vác ba lô đi kiếm nơi gửi hành lý sau khi đón metro từ sân bay Ataturk về khu Taksim.
Istanbul ngày tôi đến mát mẻ, hơi lạnh. Nắng hôm ấy chưa vàng như những ngày sau đó nhưng cũng không ảm đạm như những hình ảnh về một Istanbul màu xám tối với lũ chim biển lượn lờ trên những mái vòm thánh đường Hồi giáo tôi hay nhìn thấy từ những tấm hình của những bạn người Thổ tôi theo dõi trên Instagram.
Bất kỳ ở đâu trên đường phố Istanbul cũng gặp những quán cóc như ở Việt Nam.
Taksim square sớm mai còn rất vắng. Hàng quán trên con phố đi bộ İstiklal Caddesi chưa mở cửa hết và tôi đoán rằng khách du lịch vẫn còn cuộn mình trong chăn ấm dưới cái se lạnh của những ngày cuối thu ở Istanbul. Lòng vòng hỏi han mấy lượt, cuối cùng tôi cũng tìm ra nơi gửi hành lý nằm trong một con phố nhỏ. Tôi để hành lý lại đó rồi cùng với cái balô có tấm bản đồ và cuốn Lonely Planet, hai chai nước sau lưng, tôi bắt đầu lang thang theo những con đường nhỏ lát đá chênh chếch ngang dọc ở khu quảng trường Taksim cổ kính đẹp xinh.
Có quá nhiều thứ làm tôi ngất ngây, có lắm cảnh vật ở Taksim làm tôi đắm say... từ viên đá lát trên phố đến cái mái vòm hàng hiên trước những tòa nhà cũ... từ bức tường bên con hẻm nhỏ đầy sắc màu, đến những hàng trà, quán cà phê nho nhỏ trên phố. Tôi dễ dãi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với Istanbul bởi những thứ dung dị như thế.
Taksim thức giấc khi người đi bộ trên phố bắt đầu xôn xao, khi tiếng leng keng của những chiếc tàu điện đỏ chói giữa phố bắt đầu chạy. Một Taksim khác xa lúc sớm mai tôi đến hiện ra với vô số du khách ngược xuôi, với hàng trăm hàng quán hai bên rộn ràng mở cửa đón khách. Tôi cũng thong thả xuôi theo dòng người, hướng về phía tháp Galata và chầm chậm ngắm nhìn một Taksim tràn trề sức sống của ngày mới. Nhưng đi một lát tôi thấy mình không còn thích thú với dòng người quá đông đúc ấy, một cách vô thức như muốn bước sang một nơi yên ả, tôi rẽ vào những con phố nhỏ đan ngang... và bắt đầu thích thú khi trước mắt những quán trà cóc vô cùng dễ thương đang mời gọi. Không chần chừ, tôi tấp vào một quán nhỏ với những chiếc ghế gỗ rồi gọi một ly trà nóng để thưởng thức ngay.
Uống xong ly trà, vừa thả ly xuống là quán dọn ly ngay. Cái này tôi thấy khắp nơi ở Thổ đâu đâu họ cũng dọn ly chén rất nhanh sau khi mình dùng xong. Tôi gọi thêm ly nữa vì muốn ngồi thêm ở quán nhìn kẻ qua người lại. Cá nhân tôi thì thấy trà Thổ không ngon như tôi kỳ vọng. Tôi là đứa thích trà, khoái cà phê và uống hàng ngày nên khi đi đâu cứ thấy quán trà, quán cà phê là mừng như cá gặp nước mà đặc biệt là các quán cóc.
Cũng đã uống qua vài loại trà và với tôi thì trà xanh của Nhật và trà ướp hoa lài xứ mình là thứ trà tôi khoái nhất. Trà ở Thổ đa phần là trà đen, trà có mùi của các loại hoa trái mà nhiều nhứt là mùi táo. Màu trà nhìn đậm nhưng uống không đậm, không chát và hay được dùng kèm với đường viên. Quán cóc quán sang gì tôi thử thì cũng thấy na ná như nhau duy chỉ khác là quán sang có đặt trong khay nhìn đẹp hơn, có thêm ít hạt nuts, lát chanh vàng và bánh cookies... còn vị trà thì cũng na ná chứ không khác biệt xa lắm nhưng giá thì cách nhau khá xa. Nếu trà cóc vỉa hè giá thông thường từ 50 cent đến 2 TL thì trà trong các quán sang phải từ 6TL trở lên. Bởi vậy, suốt 20 ngày ở Thổ tôi chỉ lang thang ngồi trà cóc và chỉ một vài lần vì muốn thử bánh ngọt rất ngon ở Thổ mà đành bấm bụng vào quán sang chảnh làm một ly ăn kèm với bánh cho biết mà thôi.
Tôi cũng đã bon chen thử cà phê Thổ đôi lần cho biết và thấy không hợp vị nên suốt thời gian còn lại tôi không thử cà phê pha theo kiểu Thổ nữa mà khi thèm cà phê tôi chỉ gọi cà phê kiểu Tây như latte, Americano hay Cappuccino... để uống được và thỏa cơn thèm cà phê chứ không còn uống vì tò mò như ban đầu.
Trà ở Thổ Nhĩ Kỳ không có gì đặc biệt, nhưng văn hóa trà ở đây nhiều điều thú vị.
Ở Istanbul, quán trà cóc có ở khắp các con phố. Kiểu như quán cà phê cóc ở mình thì trà cóc ở đây y vậy. Vài cái bàn, ít cái ghế có khi ở vỉa hè, có khi trong một không gian nhỏ, có khi chỉ có một cái bàn chút xíu còn chủ yếu là giao tận nơi cho các khách hàng gần đó. Cứ vậy mà đâu đâu cũng có quán trà và dù rất thích la cà các quán nhưng tôi vẫn không thích nhất là bị tra tấn khói thuốc bởi người Thổ hút thuốc rất nhiều. Và vậy nên khi ghé quán trà tôi thường chọn cho mình góc ngồi tránh khói thuốc, nếu không có chỗ tôi tìm quán khác ngay.
Hằng ngày cứ sáng ra, vợ chồng chủ nhà Airbnb ra khỏi nhà thì tôi cũng theo chân họ ra phố. Tuy nhiên họ thì đi làm còn tôi thì đi... chơi. Tôi hay ghé uống trà ăn sáng ở tiệm trà bánh gần nhà với giá khá rẻ rồi sau đó bắt metro ra khu Taksim rồi từ đó tôi đi bộ mãi miết, cứ thấy khát nước thì ghé quán trà, ngồi thừ đó một lát rồi lại đi tiếp, rồi ghé quán trà, rồi lại đi. Tôi không lên một kế hoạch cụ thể gì cho tuần lễ ở Istanbul mà cứ đi theo sở thích. Tôi chẳng tốn tiền cho bất kỳ tour nào mà chủ yếu đi phà, đi bus, đi tàu... tất cả xài bằng Istanbulkat, nếu hết tiền cứ đến máy mà top up vào, dễ dàng tiện lợi, đó là điểm cộng cho việc đi lại ở Istanbul mà theo tôi mọi người nếu đi bụi Istanbul dài ngày nên xài thẻ này.
Cũng bon chen đi các thánh đường Hồi giáo hoành tráng, cũng xí xộn leo lên tháp Galata ngắm Istanbul từ trên cao, cũng bắt tàu điện đi thánh đường Basilica, cũng đón phà thăm bờ Á bên kia ngập màu xanh của cây cối, đầy ắp du thuyền hay những khu chợ của dân lao động nghèo... cũng lội mỏi chân để đi chợ gia vị thơm lừng mùi cà ri gừng nghệ, cũng trầm trồ khi loanh quanh Grand Bazzar đầy sắc màu pha trộn Á - Âu của nước Thổ đẹp xinh, cũng thử hết các món ăn đặc trưng của Thổ không thiếu thứ chi... Thế nhưng thích nhất với tôi vẫn là cảm giác la cà quán xá ở Istanbul: khi thì trà cóc trên phố, lúc thì cà phê có view trên cao, hôm thì ghé phố bia về đêm đầy khách chỉ với chai bia Efes thôi mà ngồi cả buổi, bữa thì ghé quán bánh ngọt ngồi uống trà nhai Turkish delights thật ngon...
Các quán trà ở Thổ Nhĩ Kỳ, quán nào cũng đẹp, cũng hay ho.
Một tuần ở Istanbul với không biết bao lần ghé các quán nhỏ ven đường nhưng vẫn cứ thích. Cảm giác ngồi bên cái bàn gỗ nhỏ cùng ly trà nóng nhìn thiên hạ qua lại mà cứ ngỡ như đang đi cà phê cóc ở quê mình, tuy xa lạ mà thân quen, ấm áp... Người Thổ dễ thương thân thiện, luôn giúp đỡ du khách khi cần càng tạo cho tôi cảm giác yêu mến nơi đây nhiều hơn.
Với tôi, Istanbul không chỉ ấn tượng với những thánh đường Hồi giáo nguy nga, với ngôi chợ Grand Bazzar, chợ gia vị nổi tiếng mà còn có các quán trà cóc. Những quán trà cóc be bé, xinh xinh nằm khiêm nhường bên vỉa hè của những con phố nhỏ êm đềm lát đá liêu xiêu mà gợi cảm vô cùng.
Tác giả bài viết: Thiện Nguyễn