Cuộc sống

Vợ tôi đòi làm “bá chủ” trên giường

Không biết từ bao giờ, vợ tôi cho mình cái đặc quyền là nếu vợ không muốn thì có quyền từ chối, nếu vợ muốn thì chồng phải đáp ứng.

Ngay từ khi mới cưới, tôi đã thấy cô ấy mắc bệnh “đỏng đảnh” trong “chuyện ấy”. Tôi nhớ rất rõ cái đêm mà người đời gọi là “tân hôn” ấy. Khi háo hức chốt cửa, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cơ thể tân nương, nàng bảo tôi quay mặt đi “nhìn gì mà nhìn”, sau đó thay đồ là lên giường… đi ngủ. “Ôi, cưới với chả xin, mệt chết đi được”. Nàng than một câu rồi nằm im như khúc gỗ, một lúc sau thấy thở đều đều. Nàng đã ngủ.

Tôi loay hoay bên cạnh nàng, những muốn “đánh động” nhưng lần nào động vào người cũng bị nàng hất ra: “Để yên cho em ngủ, đừng có hâm”. Cuối cùng tôi cũng đành bấm bụng ngủ đến gần sáng thì bị nàng lôi cổ dậy, mắt nhắm mắt mở. “Dậy, vợ chồng mình… tân hôn thôi”. Tôi cố nài: “Anh mệt quá, anh ngủ thêm tí nữa rồi mình tân hôn”. “Vớ vẩn, gần sáng rồi đấy, dậy mau”. Thế là “đêm tân hôn” diễn ra trong sự ngái ngủ và uể oải của tôi và sự khí thế của vợ.

Đó là khởi đầu cho những chuỗi ngày mà vợ làm “bá chủ” trên giường - Ảnh minh họa

Đó là khởi đầu cho những chuỗi ngày mà vợ làm “bá chủ” trên giường. Mỗi lần muốn yêu là dù tôi có mệt mỏi, say rượu, không có tâm trạng hay đôi khi… ốm dở cũng phải “chiều” vợ cho bằng được, nếu không là vợ mang bộ mặt nặng trịch rồi bắt đầu bóng gió xa xôi rằng đã chán vợ, có bồ.. đủ thứ. Ừ thì mệt đến mấy cũng cố làm một “nháy” cho xong, coi như trả bài.

Ấy thế nhưng lúc vợ không muốn thì có năn nỉ thế nào cũng chỉ nhận được một câu: “hâm à, đang mệt”. Sự cộc cằn của vợ khiến tôi ngán ngẩm, nhưng đổi lại vợ lại sống tình cảm, biết chăm chút cho chồng con, biết vun vén cho gia đình… thế nên dù vẫn bị “dội nước lạnh”, tôi vẫn yêu vợ.

Nhưng sự chờ đợi, chiều chuộng cũng có thời kỳ của nó. Khi có tuổi, tôi bắt đầu thấy uể oải thật sự. Nhiều lúc cố “trả bài” cũng không xong vì không có hứng, cho nên nhiều lần thất bại khiến vợ càng bực bội. Đã bực thì cô ấy “treo niêu” luôn cả tháng. Mà lúc mình có ham muốn thì vẫn bị vợ trừng phạt nên chẳng có cơ hội “sửa sai”.

Chuyện ấy dần đi vào trục trặc, giống như trả đũa nhau vậy. Tôi cũng tỏ ra “cóc cần” nếu vợ không đáp ứng. Vợ thì ra sức kéo dài lệnh “giới nghiêm” nếu tôi phạm lỗi chưa đi chợ đã hết tiền.

Thiết nghĩ, vợ tôi nên biết trong chuyện ấy cần phải có sự hợp tác, có đi có lại, chứ không thể “độc quyền” như thế được. Tuổi càng cao, nhu cầu sinh lý càng ít đi, vậy mà còn chẳng “tạo điều kiện” cho nhau hoàn thành nhiệm vụ thì trước sau gì cũng đi “nguội lửa”.

Tác giả: Lê Tuấn

Nguồn tin: Báo Gia đình Việt Nam

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP