Cuộc sống

Vợ hay cằn nhằn, chồng tức chí bỏ đi và lỡ chân sa vào lòng người yêu cũ

Chị đâu hình dung nổi, anh ngồi ở quán kia một mình, buồn rầu vì những lời cay đắng của vợ, bất giác nhấn số gọi cho cô người yêu cũ...

Chị Thủy vừa đứng bếp vừa xào nồi su su xanh non mà hôm nay chị mới vừa đặt mua. Thế nhưng tâm trí chị lại chẳng hề tập trung ở việc mình làm. Bởi đồng hồ đã điểm 7h tối mà anh Tùng – chồng chị - vẫn chưa chịu xuất hiện ở nhà. Có lẽ phải đến ngàn lẻ một ngày rồi, chị đã bảo với anh hễ về sau 6h tối thì phải nhắn với chị một tiếng, mà anh đâu có nhớ. Nay chị điên cuồng gọi chục cuộc vẫn thấy anh không nhấc máy rồi một lát lại thuê bao không liên lạc được.

“Anh đang đi trên đường? Anh đi làm về muộn? Hay nói gở anh có bị tai nạn góc nào mà không ai biết không? Nếu về muộn thì cớ gì vợ nói hàng trăm lần rồi cũng không nhắn gì cho chị biết? Hay là đang đi với người yêu cũ? Đang hẹn hò với cô nào?...”, những câu hỏi, thắc mắc, xen lẫn những nỗi bực bội, khó chịu, có khi là cả lo lắng nữa cứ bủa vây lấy chị Thủy. Đứa con mới hơn 2 tuổi đang đứng bên cạnh, không ngừng giật lấy gấu quần chị khóc lóc đòi bế.

Chị như muốn phát điên luôn vậy. Nhà có mỗi hai vợ chồng, ai cũng bận công việc đi làm về muộn, nhẽ ra anh làm giờ hành chính đỡ bận hơn thì phải về giúp vợ trông con, tắm rửa cho con, còn chị nấu cơm là vừa. Mà ngày nào anh cũng về muộn, không biết là lý do gì mà nói mãi không được. Mâu thuẫn vợ chồng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế mà cứ tăng dần lên, cãi nhau hết lần này lượt khác, cứ về nhà nhìn mặt nhau là thấy khó chịu.

Ảnh minh họa

Hơn 7 rưỡi, anh Tùng mới dò dẫm bước vào nhà. Hôm nay anh vừa bị sếp bắt ở lại sửa nốt cái dự toán mà anh làm sai, ảnh hưởng đến cả đội. Anh mệt, chỉ muốn về nhà thả lưng lên giường, đánh một giấc dài, cơm nước không ăn cũng được. Anh bận quá, vội làm cho xong sớm để về, nên cuối cùng quên mất việc nhắn tin cho vợ. Đi trên đường điện thoại để im lặng rồi hết pin nên anh không biết chị Thủy gọi. Anh về nhà chỉ chào vợ con qua loa rồi đi vào phòng.

Chị Thủy ngay lập tức tắt bếp, cầm hẳn đôi đũa ném thẳng xuống đất, chỉ hai tay vào mặt anh Tùng: “Này, anh vô tâm, ích kỷ thì cũng có mức độ thôi nhá! Những lời vợ nói anh coi như gió thoảng hả? Tôi nói anh về muộn thì nhắn một tiếng, anh hứa bao nhiêu lần rồi mà không thực hiện được? Cơm nước chưa nấu, con cái chưa tắm, nhà cửa chưa dọn, anh nghĩ tôi là siêu nhân ba đầu sáu tay hả mà đổ hết lên đầu tôi? Tôi cũng đi làm như anh đấy! Hôm nay anh nhịn đi!”.

Đang mệt không được an ủi thì chớ, lại bị những lời mắng chửi gay gắt dội ngay vào đầu, anh Tùng như muốn phát điên lên. Vợ ngày nào cũng chửi, ngày nào cũng nói, chưa bao giờ biết dùng những lời nhẹ nhàng mà đón anh. Vợ cũng đâu biết chia sẻ áp lực công việc với anh, lúc nào cũng chỉ mở miệng ra đòi tiền, trấn lột hết ví. Tiền đưa về ít thì kêu không có chí tiến thủ, bất tài, mà cố gắng ở lại làm việc tăng ca kiếm thêm lại gào thét lên không biết thương vợ.

Dồn nén bao nhiêu lâu, anh thấy chán đến vô cùng rồi. Anh vùng dậy, quát lại: “Được, tôi nhịn, tôi đi!”. Và thế là anh mở cửa, hùng dũng đi thật. Chị Thủy trong lòng dù muốn chồng đừng đi, nhưng đang tức chí, cũng chỉ nói với theo: “Có giỏi thì đi luôn đi, đêm cũng đừng về nữa!”.

Bữa cơm lạnh tanh có mỗi hai mẹ con ngồi ăn với nhau. Đây là những ngọn su su hữu cơ chị Thủy đã ngồi đặt hàng trên mạng từ chiều vì nghĩ chồng thích ăn su su xào tỏi. Đây là món thịt kho nước cốt dừa cũng là anh cực kỳ yêu thích. Còn món canh chua nữa, anh từng hì hụp húp lấy húp để khen ngon. Nhưng rốt cuộc, chị còn không biết là có nên để phần cho anh hay không. Sự kiêu ngạo, vênh váo, hiếu thắng trong lòng đâu cho phép chị đủ dịu dàng để nhấc một cuộc điện thoại mời anh về ăn cơm.

Ảnh minh họa

Phía đầu bên kia, anh ngồi quán trà đá cho đỡ căng thẳng, rồi trong lòng lại nấn ná nửa muốn về nhà nửa không. Nhưng anh vốn là đàn ông, vừa nói bỏ nhà ra đi xong, nay chả nhẽ lại tự dưng mò về thì mất mặt quá. Anh cũng tỏ vẻ thanh cao, kệ đời nên không dám nhấc máy gọi điện về cho vợ. Nghĩ thế nào, anh lại nhắn một tin: “Tối không phải đợi, tôi đi nhà nghỉ mấy ngày mới về...” như để thách thức chị. Anh nghĩ, chỉ cần chị xuống nước gọi anh, thì anh sẽ về.

Nào ngờ, tin nhắn của anh lại càng khiến chị nổi điên hơn. Chị nhắn lại: “Không phải nói gì hết. Đi luôn đi, đêm có gõ cửa cũng không ai mở cửa cho đâu!”. Rồi chị mang tất cả những đồ ăn thừa đổ vào thùng rác, gục mặt vào bàn ngồi khóc, một mình. Những yếu mềm khi này mới lên tiếng, nhưng đã quá lâu rồi chị không bao giờ thể hiện trước anh.

Chị đâu hình dung nổi, anh ngồi ở quán kia một mình, buồn rầu vì những lời cay đắng của vợ, bất giác nhấn số gọi cho cô người yêu cũ. Người con gái ấy lâu nay vẫn luôn đứng kề bên cuộc hôn nhân của anh chị, chỉ đợi anh cho cơ hội mà thôi. Đêm ấy, anh không về thật. Sáng hôm sau, anh thức giấc trong nhà nghỉ, mở điện thoại thấy hình ảnh mình và cô người yêu cũ ôm ấp nhau đã được gửi đến cho vợ từ lúc nào.

Một tháng sau đấy, anh chị ly hôn. Dù trong lòng vẫn ăm ắp tình yêu dành cho nhau, nhưng cuối cùng lại mất nhau, chỉ từ những lần để cái Tôi quá lớn như thế!

Tác giả: Linh Rên

Nguồn tin: helino.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP