Nhân ái

Ước mơ xa vời của nữ sinh học giỏi mồ côi mẹ

Sau 8 năm chống chọi với căn bệnh ung thư, mẹ Tuyết ra đi để lại em bơ vơ trong căn nhà vắng lặng. Từng trang nhật ký của em cứ thổn thức nỗi nhớ về mẹ. Mẹ đã đi rất xa, ước mơ được ngồi trên giảng đường của em cũng đang xa dần.

Căn nhà tranh vách đất của mẹ con em Trần Thị Ánh Tuyết (18 tuổi) ở thôn Lục Giang, xã Trường Thủy, huyện Lệ Thủy (Quảng Bình) vừa mới hoàn thành, tiền nợ còn chưa trả hết thì mẹ bỏ em đi vì bệnh ung thư quái ác.

Chúng tôi đến nhà lúc em đang nấu cơm cúng mẹ, trên mâm vỏn vẹn đĩa trứng rán và đĩa bầu luộc, bát nước mắm, bát nước luộc bầu thay canh và 3 bát cơm. Mẹ em là chị Trần Thị Thủy (53 tuổi), mất đã gần 4 tháng nay vì bệnh ung thư vú.

Mẹ mất, Tuyết bơ vơ trong căn nhà nhỏ

Bà Trần Thị Doan (62 tuổi), dì ruột của Tuyết kể lại, từ nhỏ em đã thiếu vắng tình cảm của bố. “Mẹ cháu Tuyết sinh con vừa tròn 7 tháng thì bố con bé bỏ đi ở với người đàn bà khác, từ đó đến nay không một lần đoái hoài đến mẹ con cháu”.

Đất ruộng ít nên hàng ngày, chị Thủy phải chạy chợ, mua bó rau, cân ổi đầu chợ bán lại cuối chợ, nhặt nhạnh chút tiền nuôi em khôn lớn. Cuộc sống dù vất vả nhưng căn nhà nhỏ luôn rộn tiếng cười của hai mẹ con.

Cho đến năm Tuyết học lớp 5, chị Thủy bắt đầu có triệu trứng sức khỏe không tốt. “Mẹ bị đau mãi, lúc đó em sợ lắm. Các dì các cậu đưa mẹ đi khám thì bác sỹ kết luận mẹ bị ung thư vú. Mẹ phải nằm ở bệnh viện Trung Ương Huế 2 tháng liền để mổ khối u. Sau khi mổ, mỗi tháng mẹ lại đi Huế một lần tái khám và lấy thuốc”, Tuyết nhớ lại.

Những lần đi lấy thuốc tốn kém không ít tiền, chị Thủy phải vay mượn khắp nơi. Ngoài những khi đi tái khám, chị vẫn chạy chợ buôn bán vì không muốn con lo lắng.

Mâm cơm cũng mẹ chỉ có đĩa trứng rán, bầu luộc và nước làm luộc làm canh

Thương mẹ, ngoài một buổi đi học, buổi còn lại Tuyết đi làm cỏ tiêu, nhổ lạc, làm cỏ chè thuê để có thêm chút ít phụ mẹ trang trải sinh hoạt phí. Mỗi buổi, em được trả 30.000-40.000 đồng, vất vả là thế nhưng suốt 12 năm liền em luôn đạt học sinh giỏi.

Năm 2017, lúc Tuyết đang học lớp 11 thì bệnh mẹ đột nhiên trở nặng, không thể chạy chợ được nữa. 10 tháng ròng chị Thủy phải nằm điều trị tại Bệnh viện Trung ương Huế. Đến lúc bệnh tình quá nặng, gia đình đã xin đưa chị về, ở nhà được một thời gian thì chị mất.

“Khoảng thời gian kinh khủng nhất của em có lẽ là lúc đón mẹ từ bệnh viện về và biết bệnh mẹ không thể điều trị được nữa. Lúc đó em không dám ngủ vì sợ khi thức dậy không còn được thấy mẹ nữa.

Ngày mẹ mất em chỉ muốn đi theo mẹ, nhưng nghĩ lại mẹ đã cố gắng vì mình nhiều biết bao nhiêu nên em lại tự nhủ cố gắng sống tiếp, hoàn thành giấc mơ dang dở của mẹ”, Tuyết nức nở kể.

Nhớ mẹ, em chỉ biết viết vào nhật ký

Gần 8 năm chị Thủy chống chọi với căn bệnh ung thư, kinh tế gia đình túng bấn, để có tiền đi viện, chị phải vay của anh em họ hàng và 30 triệu tiền hộ nghèo, tổng số nợ lên đến cả trăm triệu đồng.

Mẹ mất rồi, căn nhà thiếu đi hơi ấm tình thương, trở nên vắng lặng. Thấy em côi cút hương khói, dì em không đành lòng nên hay gọi Tuyết vào ăn bữa cơm gia đình, đến tối ngủ cùng dì nhưng thỉnh thoảng em mới vào.

Trước mắt, Tuyết đang phải gánh trên mình số nợ khổng lồ của mẹ. Bữa cơm hàng ngày mọi người có thể nuôi nấng, nhưng nếu về lâu dài, tương lai em đang vô cùng mù mịt.

Ông Hoàng Văn Hòa, Bí thư chi bộ thôn Lục Gia, xã Trường Thủy cho biết, gia đình cháu Tuyết rất khó khăn, mẹ góa con côi, giờ mẹ mất nên cháu rất đáng thương, bù lại Tuyết là học sinh giởi suốt 12 năm liền.

Uớc mơ được ngồi trên giảng đường đại học đang dần lùi xa em, tương lai trở nên chông chênh hơn bao giờ hết.

Mọi đóng góp có thể gửi về:

1. Gửi trực tiếp: Em Trần Thị Ánh Tuyết, thôn Lục Giang, xã Trường Thủy, huyện Lệ Thủy, Quảng Bình.

Tác giả: Hải Sâm

Nguồn tin: Báo VietNamNet

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP