Cuộc sống

Tưởng săn được thiếu gia, hóa ra vớ phải trai “đào mỏ”

Nhưng để bố mẹ anh biết tôi cũng vững vàng về kinh tế và yêu anh không phải vì nhà anh giàu có, anh cần tôi phụ thêm với anh một số tiền để anh mua "tặng" tôi một chiếc xe ô tô, anh sẽ dạy tôi lái xe và "đến ra mắt nhà chồng tương lai cho hoành tráng"...

Ảnh minh họa: Internet

Tôi và Duy yêu nhau suốt 4 năm Đại học, bạn bè cùng trường ai cũng nghĩ rằng chúng tôi sẽ sớm thành đôi khi ổn định công việc. Thế nhưng đúng là không ai học được chữ “ngờ”, đôi trai tài, gái sắc chúng tôi đã chia tay ngay sau khi Duy có việc làm ổn định được 2 tháng.

Còn tôi vẫn ngày ngày dầm mưa, dãi nắng đi gõ cửa khắp nơi mà chưa chỗ nào cho tôi chút hi vọng là sẽ dành một suất để cô cử nhân ngành hóa thực phẩm được làm đúng nghề.

Lí do thật của việc Duy dứt tình với tôi không đơn giản như Duy đưa ra là bố mẹ Duy không muốn anh lấy vợ sớm, mà con gái chỉ có thì nên Duy “để Oanh sớm có hạnh phúc riêng, kéo lỡ cơ hội thì Duy ân hận lắm”. Thực tế qua mấy đứa bạn thân, tôi được biết Duy có việc làm cho thu nhập tốt là vì Duy đã lọt vào mắt xanh của con gái ông trưởng phòng kém sắc, lại lớn hơn Duy 4 tuổi. Nhưng với chàng trai vừa chân ướt chân ráo ra trường, mang ước mơ mãnh liệt được ở lại thành phố thì đâu có quan trọng gì khi mà lấy cô ấy thì tương lai của Duy sẽ được đảm bảo, bố mẹ ở quê chỉ làm nông và gia đình còn nhiều khó khăn, thiếu thốn!

Thôi thì cũng cảm ơn Duy vì lời chia tay Duy đưa ra rất lịch sự mặc dù lí do đó là giả tạo. May mắn sau mấy tháng nỗ lực đi tìm việc tôi đã được 1 công ty sản xuất bánh kẹo nhận vào làm với mức lương nếu khéo thu xếp thì cuộc sống của tôi cũng khá dễ chịu.

Tôi thuê được 1 căn phòng chưa đến 15m2 nhưng có buồng tắm, vệ sinh riêng và chủ nhà ngăn một lối đi riêng nên nói chung sinh hoạt cũng thoải mái. Hàng năm tôi dành những ngày nghỉ phép, Tết hoặc dịp được nghỉ lễ dài ngày để về quê thăm bố, mẹ. Lần nào trước khi trở lại thành phố bố mẹ tôi cũng nhắc chuyện chồng con, tôi biết bố, mẹ thương tôi thì bố mẹ mới sốt ruột, mới giục giã. Còn tôi thực sự từ khi chia tay Duy đến giờ tôi vẫn chưa muốn yêu ai vì cứ nghĩ đến chuyện Duy tham giàu lấy cớ nọ kia để bỏ tôi nên tôi tự nhủ hoặc là mình phải cố gắng làm lụng, tích cóp thật nhiều tiền, hoặc mình phải lấy được chồng thật giàu có, để Duy biết rằng tôi cũng có được cuộc sống đàng hoàng mà không cần Duy bên cạnh.

Thế nhưng sau 5 năm chăm chỉ cống hiến cho công ty, ở vào tuổi 27 tôi vẫn phải ở nhà thuê và ăn cơm bình dân mà mới tích cóp được số tiền không đáng kể. Vậy là tôi quyết định thực hiện phương án 2 là bằng mọi cách tôi phải lấy được chồng giàu!

Sẵn ưa nhìn lại biết phối đồ thời trang, son phấn, không khó để tôi khiến nhiều đấng mày râu xuýt xoa khi tôi xuất hiện ở quán bar hay vũ trường. Rồi tôi gặp được tình yêu của mình, anh 30 tuổi, đẹp trai, ga lăng và tiêu tiền không cần nghĩ.

Chỉ sau 1 tuần quen biết tôi và anh đã nhanh chóng kết thân, tôi thấy mình đúng là cầu được, ước thấy vì anh tự giới thiệu anh là kiến trúc sư, làm việc cho một tập đoàn xây dựng mà bố anh là cổ đông lớn ở đó, còn mẹ và chị gái anh thì mỗi người làm chủ một cửa hàng vàng bạc, đá quý trên phố.

Để "giữ chân" người đàn ông thiếu gia đó tôi đã không ngần ngại đưa anh về căn phòng thuê của mình sau khi cả hai đã chếnh choáng vì men rượu ở vũ trường.… Sau khi tận hưởng cái ngàn vàng của người con gái từ tôi, hầu như tối nào anh cũng kiếm cớ để được tôi chiều chuộng. Sống như vợ chồng với anh được 3 tháng thì anh bảo anh sẽ đưa tôi về ra mắt bố mẹ để xin cưới tôi. Nhưng để bố mẹ anh biết tôi cũng vững vàng về kinh tế và yêu anh không phải vì nhà anh giàu có thì anh cần tôi phụ thêm với anh một số tiền để anh mua "tặng" tôi một chiếc xe ô tô, anh sẽ dạy tôi lái xe và "đến ra mắt nhà chồng tương lai cho hoành tráng".

Tin lời anh, tôi ngoan ngoãn rút hết tiết kiệm đưa cho anh và yên tâm chờ đợi. Vậy mà cầm được tiền của tôi ngày hôm trước thì hôm sau anh biến mất dạng, hóa ra tôi đã yêu nhầm kẻ đào mỏ mà cứ ngỡ mình “săn” được thiếu gia nhà giàu!

Tôi và Duy yêu nhau suốt 4 năm Đại học, bạn bè cùng trường ai cũng nghĩ rằng chúng tôi sẽ sớm thành đôi khi ổn định công việc. Thế nhưng đúng là không ai học được chữ “ngờ”, đôi trai tài, gái sắc chúng tôi đã chia tay ngay sau khi Duy có việc làm ổn định được 2 tháng.
Còn tôi vẫn ngày ngày dầm mưa, dãi nắng đi gõ cửa khắp nơi mà chưa chỗ nào cho tôi chút hi vọng là sẽ dành một suất để cô cử nhân ngành hóa thực phẩm được làm đúng nghề.
Lí do thật của việc Duy dứt tình với tôi không đơn giản như Duy đưa ra là bố mẹ Duy không muốn anh lấy vợ sớm, mà con gái chỉ có thì nên Duy “để Oanh sớm có hạnh phúc riêng, kéo lỡ cơ hội thì Duy ân hận lắm”. Thực tế qua mấy đứa bạn thân, tôi được biết Duy có việc làm cho thu nhập tốt là vì Duy đã lọt vào mắt xanh của con gái ông trưởng phòng kém sắc, lại lớn hơn Duy 4 tuổi. Nhưng với chàng trai vừa chân ướt chân ráo ra trường, mang ước mơ mãnh liệt được ở lại thành phố thì đâu có quan trọng gì khi mà lấy cô ấy thì tương lai của Duy sẽ được đảm bảo, bố mẹ ở quê chỉ làm nông và gia đình còn nhiều khó khăn, thiếu thốn!
Thôi thì cũng cảm ơn Duy vì lời chia tay Duy đưa ra rất lịch sự mặc dù lí do đó là giả tạo. May mắn sau mấy tháng nỗ lực đi tìm việc tôi đã được 1 công ty sản xuất bánh kẹo nhận vào làm với mức lương nếu khéo thu xếp thì cuộc sống của tôi cũng khá dễ chịu.
Tôi thuê được 1 căn phòng chưa đến 15m2 nhưng có buồng tắm, vệ sinh riêng và chủ nhà ngăn một lối đi riêng nên nói chung sinh hoạt cũng thoải mái. Hàng năm tôi dành những ngày nghỉ phép, Tết hoặc dịp được nghỉ lễ dài ngày để về quê thăm bố, mẹ. Lần nào trước khi trở lại thành phố bố mẹ tôi cũng nhắc chuyện chồng con, tôi biết bố, mẹ thương tôi thì bố mẹ mới sốt ruột, mới giục giã. Còn tôi thực sự từ khi chia tay Duy đến giờ tôi vẫn chưa muốn yêu ai vì cứ nghĩ đến chuyện Duy tham giàu lấy cớ nọ kia để bỏ tôi nên tôi tự nhủ hoặc là mình phải cố gắng làm lụng, tích cóp thật nhiều tiền, hoặc mình phải lấy được chồng thật giàu có, để Duy biết rằng tôi cũng có được cuộc sống đàng hoàng mà không cần Duy bên cạnh.
Thế nhưng sau 5 năm chăm chỉ cống hiến cho công ty, ở vào tuổi 27 tôi vẫn phải ở nhà thuê và ăn cơm bình dân mà mới tích cóp được số tiền không đáng kể. Vậy là tôi quyết định thực hiện phương án 2 là bằng mọi cách tôi phải lấy được chồng giàu!
Sẵn ưa nhìn lại biết phối đồ thời trang, son phấn, không khó để tôi khiến nhiều đấng mày râu xuýt xoa khi tôi xuất hiện ở quán bar hay vũ trường. Rồi tôi gặp được tình yêu của mình, anh 30 tuổi, đẹp trai, ga lăng và tiêu tiền không cần nghĩ.
Chỉ sau 1 tuần quen biết tôi và anh đã nhanh chóng kết thân, tôi thấy mình đúng là cầu được, ước thấy vì anh tự giới thiệu anh là kiến trúc sư, làm việc cho một tập đoàn xây dựng mà bố anh là cổ đông lớn ở đó, còn mẹ và chị gái anh thì mỗi người làm chủ một cửa hàng vàng bạc, đá quý trên phố.
Để "giữ chân" người đàn ông thiếu gia đó tôi đã không ngần ngại đưa anh về căn phòng thuê của mình sau khi cả hai đã chếnh choáng vì men rượu ở vũ trường.… Sau khi tận hưởng cái ngàn vàng của người con gái từ tôi, hầu như tối nào anh cũng kiếm cớ để được tôi chiều chuộng. Sống như vợ chồng với anh được 3 tháng thì anh bảo anh sẽ đưa tôi về ra mắt bố mẹ để xin cưới tôi. Nhưng để bố mẹ anh biết tôi cũng vững vàng về kinh tế và yêu anh không phải vì nhà anh giàu có thì anh cần tôi phụ thêm với anh một số tiền để anh mua "tặng" tôi một chiếc xe ô tô, anh sẽ dạy tôi lái xe và "đến ra mắt nhà chồng tương lai cho hoành tráng".
Tin lời anh, tôi ngoan ngoãn rút hết tiết kiệm đưa cho anh và yên tâm chờ đợi. Vậy mà cầm được tiền của tôi ngày hôm trước thì hôm sau anh biến mất dạng, hóa ra tôi đã yêu nhầm kẻ đào mỏ mà cứ ngỡ mình “săn” được thiếu gia nhà giàu!

Tác giả: AN TRÍ

Nguồn tin: Báo Tiền Phong

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP