Cộng đồng mạng

Tình yêu là thứ mà càng giữ thì lại càng dễ đánh mất

Tình yêu như những hạt cát trên bờ biển, bạn càng nắm chặt, cát càng tan chảy nhanh…

Mẹ tôi có một thứ triết lý khá buồn cười, đó là bà mà đã yêu thương cái gì, thì bà nhất định sẽ giữ vô cùng chặt. Chẳng riêng gì bố con tôi đâu, đến cả con mèo tên Lợn ở nhà tôi cũng thế.

Đừng vội cười chỉ vì một con mèo tên Lợn, bởi vì con mèo nhà tôi rất béo, hơn nữa, cái tên cũng chỉ là cái tên thôi mà. Điều quan trọng là, con Lợn nhà tôi được mẹ tôi rất mực yêu thương. Và bạn biết sao không? Bà nuôi con Lợn trong một… cái lồng!

Đợt vừa rồi về quê, tôi thấy mẹ khen con Lợn nhà mình ngoan lắm, hiền lắm, chỉ biết kêu meo meo và đã nặng tới 4,3kg. Tôi cũng hí hửng theo mẹ ra thăm con Lợn, nhưng ôi thôi, khung cảnh đáng thương vô cùng. Vì con Lợn bị mẹ tôi cho nằm gọn ghẽ ở trong một cái lồng sắt màu hồng.

Tôi khóc dở mếu dở, vừa thấy tội thương cho con Lợn, vừa khó hiểu với mẹ tôi. Không biết mẹ tôi tìm thấy niềm vui ở đâu khi nhốt con Lợn vào một cái lồng, để nó bị quẫn chân không tài nào chạy nhảy được.


Lúc tôi gợi ý về chuyện nên thả con Lợn ra cho nó được tự do đi lại. Vẻ đẹp của bọn mèo này chính là đủng đà đủng đỉnh lướt qua mặt người, hoặc liếm láp khi nằm sưởi nắng ngoài hiên… Bây giờ mẹ tôi đem nhốt con Lợn lại, chẳng khác nào coi nó như một vật trưng bày vô tri.

Mẹ tôi lý giải rằng sợ cho ra khỏi lồng thì nó bay nhảy khắp nơi, rồi kẻ xấu sẽ tìm cách bắt nó mà thịt mất. Nếu như thế mẹ tôi tiếc lắm, nên chẳng dám "thoát ly" cho con Lợn ra khỏi cái chuồng hồng. Thêm một lần nữa tôi khóc dở mếu dở. Bởi thật ra, chẳng con nào sống nổi trong một cái lồng mà tìm thấy được niềm vui. Nói vạ miệng, không khéo nó còn thích được hưởng tự do mà chết đi còn hơn nằm ru rú mãi ở một góc.

Nhưng mẹ tôi cứ khăng khăng bảo thủ, thậm chí còn quát mắng tôi xơi xơi. Bà đuổi tôi lên nhà và cũng… cách ly luôn tôi với cả con Lợn, vì sợ tôi tiếp tay "đào tẩu" cho nó…

Nếu chỉ vì chuyện của con Lợn mà đánh giá cách yêu thương của mẹ tôi dành cho mọi người thì e rằng còn quá sớm và quá nóng vội. Nhưng tôi còn nhớ, cũng có lần bố mẹ tôi cãi nhau to trước mặt chị em chúng tôi. Và trong những lần thở dài của bố, là sự bất mãn vì cái tính quản lý quá chặt chẽ của mẹ.


Vào năm tôi lên đại học, em tôi lên cấp ba, bố tôi thông báo với hai chị em rằng bố sẽ ra ở riêng. Bố không ly hôn với mẹ trên giấy tờ pháp lý, nhưng về mặt tình cảm, bố cũng chẳng thể tiếp tục ở bên cạnh bà được nữa.

Lúc bấy giờ tôi vẫn chưa đủ lớn để hiểu vì sao bố lại quyết định như thế. Nhưng có lẽ bây giờ, vô tình nhìn thấy con Lợn bị nhốt ở trong lồng, cùng cái sự khăng khăng của mẹ thì tôi cũng vỡ lẽ ra được vài điều. Có những người cũng giống như mẹ tôi, yêu cái gì thường yêu quá đà, cứ muốn giữ chặt ở bên mình, sợ sểnh ra một cái là ngọn nguồn yêu thương ấy bị người khác cướp đi mất.

Nhưng tình yêu thương nào phải một hòn đá cuội, và trái tim con người ta cũng đâu bao giờ cam chịu để bị nhốt trong một cái lồng mãi mãi? Tình yêu như những hạt cát trên bờ biển, bạn càng nắm chặt, cát càng tan chảy nhanh khỏi lòng bàn tay, chỉ khi bạn biết giữ một cách khéo léo và khẽ khàng, cát mới ở lại lâu hơn một chút.

Chuyện của con Lợn đã đáng thương một, nhưng xem ra, cách yêu thương mù quáng và sai lầm của mẹ tôi còn đáng thương gấp mười. Bằng chứng là ngần này tuổi đầu, mẹ tôi vẫn không thể vỡ lẽ ra cái triết lý trao đi tình yêu, dù rằng nó đơn giản vô cùng...

Tác giả bài viết: Trinh Leng Keng

Nguồn tin:

  Từ khóa: tình yêu

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP