Cuộc sống

Thấy cô bạn cùng phòng rũ rượi trở về sau một đêm "dạt nhà", tôi "hóa đá" khi biết chuyện tày đình trong lời kể khóc nghẹn

Là phụ nữ, nếu không tự biết bảo vệ mình thì chẳng ai bảo vệ cả. Có làm điều gì sai, cũng đừng bao giờ để xảy ra bốn từ “Hối hận cả đời”!

Năm nhất đại học, tôi ở ghép cùng một cô bạn. Vì học cùng lớp với nhau nên chúng tôi dễ dàng hòa nhập ngay từ ban đầu. Chúng tôi đều là người dưới quê lên học tập với sự mong mỏi của ba mẹ là cố gắng để thoát cảnh ruộng vườn và tìm được cho mình một tương lai thật tốt.

Chúng tôi đã từng ăn chung một bát mì, kể cho nhau nghe chuyện tình đầu, ngủ cùng một cái nệm. Nhiều khi cuối tháng có đứa hụt đứa thiếu, chúng tôi vẫn cố gắng bù đắp cho nhau. Cuộc sống lần đầu xa quê nhưng có bạn mới nơi đất khách cũng gọi là khá ổn dù nói đi cũng nói lại là túng trăm bề.

Nhưng dạo gần đây, Huệ lạ lắm lại hay cúp học, nó thường nhờ tôi điểm danh giúp trong các tiết học. Tôi hỏi lý do thì nó lại không nói, chỉ cười và nháy mắt vài cái. Căn phòng của chúng tôi bây giờ lại ngập ngụa áo quần và son phấn của Huệ . Tôi còn nhớ tầm 5 tháng trước, khi tôi gặp Huệ tại trường cùng kết thân và đi tìm trọ, nó còn chả biết trang điểm, có mỗi bộ quần áo mới để mặc lên thành phố, còn lại trong balo cũng toàn là quần áo cũ. Nhưng nụ cười của Huệ lúc đó duyên lắm, sáng bừng lên trên khuôn mặt mộc, không như bây giờ, Huệ hay trang điểm, diện mấy chiếc váy ngắn cũn không biết tiền ở đâu mà mua, hỏi gì cũng chả buồn nói.

Huệ hay trang điểm, diện mấy chiếc váy ngắn cũn không biết tiền ở đâu mà mua. (Ảnh minh họa: Internet

Tôi thấy thế cũng không muốn xen vào. Cứ sau giờ học tôi lại đi thẳng đến chỗ làm thêm là một tiệm sách cũ gần trường. Hôm đấy, tôi thấy Huệ ở một quán nhậu gần chỗ tôi làm cùng một đám thanh niên trẻ vừa cả trai cả gái nom bộ khá ăn chơi. Huệ có từng bảo với tôi là nó đi làm thêm ở quán nhưng chẳng kể rõ, lại thấy hôm nay nó cúp học và xuất hiện ở đây, tôi linh tính điều chẳng lành.

Tối đó, tôi để đèn sáng chờ nó đến khuya mới về. Người nó bốc đầy mùi rượu, tôi đỡ nó vào phòng cũng là lúc nó ngủ lịm đi mất. Sáng hôm sau, tôi hỏi nó đi đâu cả ngày mà hôm qua cúp học rồi khuya về toàn mùi rượu bia, khuyên nó nên nghĩ đến ba mẹ mà chăm chỉ học hành hơn. Nó điên lên và bảo tôi là đồ nhiều chuyện, nó đứng dậy ra sức dốc hết đồ vào vali rồi đẩy đi, cả những chai nước hoa và giày cao gót lạ lẫm vung vãi tứ tung trên bàn và trên sàn cũng được nó vơ vào, bỏ lại tôi đằng sau trong tiếng đánh sầm của cánh cửa.

Sau khoảnh khắc đó, tôi thấy hối hận vô cùng, trách mình đáng ra nên nhẹ nhàng khuyên nhủ nó. Tối đó, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ Huệ, bác lo lắng hỏi han tôi về Huệ vì bác không liên lạc được. Tôi trong lòng đầy sợ hãi nhưng không dám nói Huệ bỏ nhà đi, tôi chỉ bảo bác gái rằng Huệ đang đi chiến dịch cùng lớp, bác nhờ tôi nói Huệ rằng bác trai đang ốm khá nặng, tôi trong lòng trùng xuống. Cúp máy, tôi liền gọi cho Huệ, gọi và nhắn tin mãi Huệ vẫn không trả lời. Tôi lo sốt vó đến 3 ngày sau, Huệ trở lại, tôi thấy nó liền ôm chầm rồi rối rít xin lỗi. Buông nó ra, nhìn kĩ lại, tôi xót xa, chỉ mới 3 ngày mà nó tiều tụy đi hẳn, dường như thấy mắt nó đỏ hoe, người ngợm đầy thương tích, nó ôm lấy tôi khóc nức nở.

Đám con trai bàn nhau cưỡng hiếp Huệ tập thể. (Ảnh minh họa: Internet)

Thì ra, sau khi cãi nhau với tôi nó xách đồ sang nhà của một thằng con trai trong đám bạn hôm nọ, rồi chúng nó bàn nhau cưỡng hiếp Huệ tập thể. Những thứ váy vóc trước đây đều là do đám bạn mua rồi rủ rê nó ăn chơi bỏ bê học hành. Sau khi bị cưỡng hiếp, chúng nó bỏ mặc Huệ trong một khách sạn. Nó hoảng loạn, không dám nhìn mặt ai, cũng không dám nghe điện thoại của ba mẹ.

Dại thật! Thậm chí còn không biết rằng có bị dính thai hay không. Tôi khuyên nó đi trình bày với công an để đòi lại công bằng. Nó sợ hãi lắc đầu, nước mắt rơi lã chã. Nó sợ mọi thứ, sợ đối mặt với sự thật và hơn hết nó sợ ba mẹ sẽ buồn lắm.

Tôi bảo rằng ba nó đang ốm, gọi thăm để báo cho ba mẹ an lòng. Mắt nó đỏ hoe, cứ nghẹn ngào cầm chiếc điện thoại mà không dám bấm gọi. Tôi nhìn mà cứ thấy đau lòng. Nếu như trách nó một thì phải trách tôi mười, người bên cạnh nó lúc này cũng chỉ có tôi, đáng ra ngay từ đầu tôi không nên giúp nó cúp học, đáng ra tôi nên quan tâm đến nó hơn thì mọi sự chắc đã không đến mức này. Thấy nó khóc, nước mắt tôi cũng tự dưng rơi xuống, chúng tôi cứ ôm lấy nhau mà khóc.

Chúng tôi cứ ôm lấy nhau mà khóc. (Ảnh minh họa: Internet)

Ở cái đất chật chội này, những đứa con quê như chúng tôi với mong mỏi của ba mẹ rằng sẽ học nên người. Mười mấy năm nuôi chúng tôi khôn lớn để mong chúng tôi sớm thành đạt, chỉ một chốc lỡ làng mà đổ công cha công mẹ. Ở nơi đất khách quê người này, những người nhỏ bé như chúng tôi nếu không tự bảo vệ mình, lập tức sẽ bị nuốt chửng.

Đôi mắt long lanh ngày nào giờ đây nhuốm màu nước mắt, khuôn mặt hao gầy, nó bảo tôi... nó sợ lắm. Căn phòng ngày nào giờ đây buồn hiu hắt. Tôi chỉ thở dài... Sao bây giờ mới biết sợ!

(minhha... @gmail.com)

Tác giả: Lam Hạ

Nguồn tin: phunusuckhoe.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP