Nghệ An 24h

http://nghean24h.vn


Vì 3 năm quá khứ "tay vịn" tăm tối mà tôi phải trả cái giá đau đớn chua chát

Nếu có liều thuốc quay về quá khứ, chắc chắn tôi đã uống để được trở về năm 21 tuổi và tát cho mình một cái tỉnh ngộ.

Nhà tôi nghèo, bố mẹ làm nông, đông anh chị em, thuở nhỏ tôi sống trong thiếu thốn. Lúc nào cũng mặc cảm kém hơn các bạn. Lại học hành làng nhàng chẳng đâu ra đâu, tốt nghiệp cấp 3, tôi lên thành phố kiếm sống, quyết tâm đổi đời.

Tôi làm đủ việc nhưng chẳng nhận được bao nhiêu đồng, tháng nào cũng tiêu hết thì lấy đâu tiền gửi về quê cho mẹ. Năm 21 tuổi, có hai chị ở xóm trọ rủ tôi vào làm trong quán karaoke. Theo lời các chị thì chỉ cần bưng bê, cố chuốc cho khách uống nhiều, khách uống bao nhiêu thì tôi được hưởng hoa hồng bấy nhiêu. Lương thì cao, khách vào môi trường đó lại phóng khoáng, "bo" cho vài trăm, vài triệu là chuyện thường.

Nghe họ nói xuôi tai nên tôi đăng ký đi làm. Ban đầu thì khá sợ nhưng dần dần quen hết. Tôi lại dễ bắt nhịp được với hoàn cảnh mới, học hỏi nhanh nhạy nên sớm biết cách lấy lòng đàn ông. Quả nhiên, chỉ sang tháng thứ 3, tôi đã dư ra được gần chục triệu đồng. Năm đầu tiên tôi còn gửi về cho mẹ được vài triệu đỡ đần. Nhưng về sau, do cần tiền cho váy vóc, son phấn, túi xách để bằng các chị em khác, để khách "có cảm tình hơn", nên tôi chẳng dư được đồng nào nữa.

Thiếu tiền, tôi đồng ý lên giường, để họ mặc nhiên sờ soạng. Họ đều là khách VIP của quán, gọi món không cần nhìn giá mà thứ nào cũng đắt, cũng chát. "Bo" cho tiếp viên thì chẳng cần đếm. Cứ tiện tay rút tiền là cài vào áo ngực của tôi.

 Tôi nhận ra mình sống quá buông thả trong 3 năm qua. (Ảnh minh họa)

3 năm làm ở đó, tôi cảm thấy mình hoàn toàn khác biệt với các cô gái khác. Cuộc sống mưu cầu vật chất đẩy tôi vào con đường nhơ nhớp, ánh đèn nhập nhoạng và lối sống buông thả, bất cần... Và rồi cái gì đến cũng đến, tôi mắc bệnh giang mai. Lúc đọc kết quả xét nghiệm, tôi ngã quỵ, tưởng cuộc đời mình đến đây là chấm dứt. Lúc đối diện với bệnh tật tôi mới bừng tỉnh muốn thoát khỏi cuộc sống đen tối đó.

May mắn tôi phát hiện bệnh sớm nên điều trị khỏi. Thời gian đó tôi cũng đoạn tuyệt với công việc đó, không còn đồng nào trong tay vì đã tiêu hết vào việc chữa trị. Tôi quay về xin làm ở một xưởng may gia công gần nhà. Tiền lương ít ỏi, làm việc từ sáng tới tối, đau lưng mỏi tay nhưng tôi chấp nhận vì không muốn sống cuộc sống là "tay vịn" nhơ nhớp cho bao người đàn ông.

Mẹ tôi vui hơn khi thấy tôi loanh quanh ở nhà. Mà cứ nhìn thấy tôi thì mẹ lại giục lấy chồng. Tôi khất lần khất lượt, ở quê tôi, con gái không lên thành phố làm việc thì đều cưới từ lúc 20 - 21 tuổi, thế nên tuổi của tôi bị coi là "quá lứa" rồi. Tôi cũng muốn lấy chồng cho yên chuyện, song không biết từ đâu mà đám trai làng nghe được chuyện tôi từng làm trong quán karaoke, cứ thế đồn nhau, kết quả chẳng ai theo đuổi tôi nữa. Bố mẹ buồn lắm nhưng không nói gì trước mặt tôi, sợ tôi nghĩ quẩn, sợ tôi bỏ đi.

Tôi được mai mối cho một người đàn ông 36 tuổi ở làng khác, nhưng quen biết được hơn 1 tháng thì người ta tự động không liên lạc tiếp với tôi. Một người khác thì cũng yêu nhau được 3 tháng, anh ấy cũng dự định sẽ cưới, vậy mà bố mẹ anh ấy nghe được chuyện cũ của tôi liền phản đối. Thấy họ chẳng coi mình ra gì nên tôi cũng chủ động chia tay. Vì 3 năm quá khứ tăm tối kia mà giờ cái giá tôi phải trả lại đau đến thế!

Chẳng lẽ không còn đàn ông nào chấp nhận những người như tôi? Chẳng lẽ tôi phải cô độc đến già? Làm gì để chuộc lại quá khứ đây hả mọi người?

(Xin giấu tên)

Tác giả: H.D

Nguồn tin: Pháp luật và bạn đọc