Nghệ An 24h

http://nghean24h.vn


Lo sợ con sinh ra không có bố, tôi quyết định đến nhà người yêu ăn vạ nhưng mới sống được một tuần đã phải vác bụng bầu "chạy làng"

Từ khi biết có thai, tôi vô cùng lo sợ khi bị người yêu chối bỏ, không còn cách nào nữa tôi quyết định đến nhà anh ấy ở với mong muốn hai mẹ con có chỗ nương tựa.

Yêu Sơn được 7 tháng thì tôi bất ngờ phát hiện có thai 3 tháng, vì Sơn chưa có công việc ổn định nên chưa muốn cưới, anh ấy bảo tôi bỏ thai. Tôi năm nay 32 tuổi, lớn hơn anh ấy 6 tuổi, lo sợ sau này không thể làm mẹ nên quyết giữ thai.

Khi không làm thay đổi được quyết định của tôi, Sơn bỏ mặc hai mẹ con, 3 tuần liền không gọi điện cũng chẳng qua phòng trọ chơi khiến tôi lo lắng vô cùng. Đến nhà tìm anh ấy lần nào bố mẹ anh cũng bảo đi làm chưa về.

Bố mẹ tôi rất khó tính, họ mà biết được con gái chưa cưới đã có bầu chắc uất sinh bệnh mất. Lo sợ làm mẹ đơn thân nên tôi đã báo cho mẹ Sơn biết chuyện mình đã mang thai.

Không ngờ mẹ anh ấy bảo con trai bà là đứa đẹp trai được học hành tử tế không thể "lái máy bay bà già" được. Dù không được chào đón ở nhà Sơn nhưng tôi vẫn quyết định chuyển đến nhà anh ấy ăn vạ.

Nhìn thấy hành lý của tôi được chuyển đến, bác gái xua đuổi nói là không muốn nhìn mặt tôi. Đúng lúc đó bác trai đi làm về, hỏi han xong thì chấp nhận và cho tôi vào trong phòng của Sơn để ở.

Khi Sơn về, nhìn thấy tôi là anh ấy giận dữ cầm hành lý đuổi tôi ra khỏi nhà nhưng bác trai mắng: "Là đàn ông chơi được phải chịu được, đừng có làm khổ con gái nhà người ta rồi bỏ trốn, bố không cho phép điều đó xảy ra với gia đình này. Còn bà hãy tìm ngày tốt để tổ chức đám cưới cho các con".

 Vì chưa có công việc ổn định nên chưa thể cưới, anh ấy bảo tôi bỏ thai. (Ảnh minh họa)

Những ngày sau đó tôi vẫn đi làm mỗi ngày, để sau này sinh con xong có chế độ thai sản. Buổi chiều tôi làm 6h mới về đến nhà nhưng bác gái ở nhà cả ngày chẳng nấu ăn gì cả, thế là tôi đành phải ra chợ mua đồ về nấu.

Trong bữa cơm cả Sơn và bác gái liên tục chê bai những món ăn tôi nấu nhưng rồi mâm cơm vẫn hết sạch. Ăn xong tôi lại rửa bát và dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ để lấy lòng nhà chồng tương lai.

Sang ngày thứ 5 thì tôi bị bệnh cảm cúm, không thể đi làm được nên nằm trên giường nghỉ ngơi. Đến bữa bác gái cũng chẳng chịu nấu cơm hay mua đồ về, vừa đói vừa mệt nhưng tôi vẫn phải cố bò dậy để nấu ăn cho hai bác cháu.

Buổi tối khi chỉ có hai người thì tôi bảo Sơn hãy đưa tiền cho mình mua đồ ăn cho cả nhà chứ sắp hết tiền rồi. Nhưng anh ấy nói với giọng khinh bỉ là cố gắng làm một người con dâu tương lai tốt đi, biết đâu sẽ sớm lấy được lòng mọi người trong gia đình.

Ở nhà Sơn được một tuần không bị ai mắng hay nói nặng lời nhưng tiền của tôi vơi đi mỗi ngày, đến ốm cũng phải tự chăm, chẳng ai quan tâm khiến tôi có cảm giác như mình là người dưng vậy. Bác gái bảo phải đến tháng 8 âm lịch mới tổ chức đám cưới cho chúng tôi, nếu chịu được thì ráng đợi còn không thì có thể ra khỏi nhà bất kỳ lúc nào. Tôi quá chán ngán với cảnh làm dâu hờ rồi nên đành ôm bụng bầu ra đi. Song giờ cứ ngồi chờ đến tháng 8 mới được cưới thì tôi sợ tầm đó bụng to không tiện mặc đồ cưới. Mà giục cưới sớm cũng chẳng được. Thật không biết phải làm sao nữa mọi người ạ?

([email protected])