Nghệ An 24h

http://nghean24h.vn


Thấy lạ vì tháng nào chồng cũng đều đặn đi công tác, tôi theo chân anh và chỉ muốn chết đi khi phát hiện sự thật

Hóa ra, đó không phải là chuyến đi công việc như anh nói mà thực chất, tháng nào anh cũng phải đến nơi đó để thực hiện trách nhiệm của mình.

Tôi và anh kết hôn đến nay đã được 8 năm, anh là một kỹ sư còn tôi làm giáo viên. Chúng tôi có một bé trai 6 tuổi, cuộc sống vợ chồng khá yên ấm cho đến một ngày, tôi phát hiện sự thật mà anh đã che giấu suốt nhiều năm qua.

Hôm ấy, sau khi hết tiết dạy, ngồi nói chuyện với một chị đồng nghiệp, kể rằng hôm nay phải về sớm chuẩn bị đồ cho chồng mai đi công tác. Thấy vậy, chị đồng nghiệp liền hỏi tôi "sao thấy chồng em đi công tác suốt thế?". "Vâng ạ, chồng em tháng nào cũng phải đi công tác 2, 3 ngày chị ạ" - tôi đáp lời. Chị đồng nghiệp tiếp tục vừa cười vừa nói đùa với tôi rằng: "Gì mà tháng nào cũng đi công tác thế, em cẩn thận không lại đi với cô nào thì chết dở đấy nhé!".

Dẫu biết câu nói đó chỉ là trêu đùa nhưng bỗng dưng tôi lại thấy gợn gợn trong lòng. Đúng thật, tháng nào anh cũng đi công tác, lại thường đi vào cuối tháng và đến đúng một địa điểm, mấy năm trở lại đây anh đi đều như vắt chanh.

Bữa cơm tối, tôi làm vẻ bình thường hỏi chồng về những chuyến công tác. Tuy nhiên, có vẻ như chồng tôi không muốn nhắc nhiều đến chuyện này, anh bảo: "Vì công việc thì phải đi chứ xa xôi chẳng thiết tha gì" - nói rồi chồng tôi nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

Linh tính của một người vợ mách bảo tôi có điều gì đó không ổn. Đêm ấy, tôi gần như thức trắng và quyết định sáng mai sẽ âm thầm theo chồng đi công tác.

Khi anh vừa lên một chiếc xe khách, tôi cũng bắt taxi đi theo anh. Quãng đường ấy, tôi không suy nghĩ quá nhiều, thậm chí trong đầu vẫn có ý nghĩ mình đa nghi quá nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ đi. Anh dừng lại ở giữa đường, địa điểm cách nơi tôi sinh sống khoảng 60km rồi đi bộ vào trong một con ngõ nhỏ. Tôi cũng xuống xe và đi theo chồng.

Khi còn đang đi trên đường, một đứa bé gái khoảng 5 tuổi bất ngờ reo lên vui sướng khi nhìn thấy anh và gọi: "A! bố về, con chào bố".

Chưa kịp định hình xem có sự nhầm lẫn nào không, tôi như chết đứng khi thấy chồng bế đứa bé lên rồi cưng nựng: "Con gái đi đâu thế này, có nhớ bố không?"

- "Con nhớ bố lắm, sao bố đi công tác lâu về thế?"

- "Ừ, bố phải đi làm kiếm tiền mua sữa và đồ chơi cho con gái chứ. Thôi bố con mình về nhà nhé, mẹ có nhà không?"

Tôi bủn rủn chân tay đi theo anh, đến một căn nhà cách đó không xa, mẹ của đứa bé cũng xuất hiện, cô ta khá ngại ngùng khi nhìn thấy chồng tôi nhưng vẫn chào hỏi sau đó 3 người họ vào trong nhà.

Đã định quay về vì cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào nữa nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định lao vào căn nhà ấy để làm cho ra nhẽ. Nếu ai đó phải ngại thì cũng chắc chắn không phải là tôi.

Khi nhìn thấy sự xuất hiện của tôi, anh gần như đứng hình còn người phụ nữ và đứa bé thì ngỡ ngàng không biết tôi là ai.

- "Chị hỏi ai ạ?" – người phụ nữ hỏi tôi.

- "Tôi là vợ của anh Trung, còn cô là ai, sao các người lại ở đây, sao đứa trẻ này lại gọi anh Trung là bố?"

Có lẽ biết không thể chối cãi thêm được, chồng năn nỉ tôi ngồi xuống nói chuyện kẻo làm ảnh hưởng đến đứa trẻ và hàng xóm láng giềng. Tôi đồng ý!

Anh bắt đầu giải thích, đứa trẻ vốn là con của anh, là kết quả của một một mối tình sai trái cách đây 5 năm, cũng trong một chuyến anh đi công tác.

Cũng chỉ dự định vui chơi qua đường nhưng không ngờ để lại hậu quả, anh không thể bỏ gia đình nhưng cũng không thể không có trách nhiệm với đứa trẻ. Chính bởi lẽ đó mà anh thường xuyên phải nói dối tôi về việc đi công tác để về với con riêng của anh 1, 2 hôm cho cháu đỡ thiếu thốn. Trước mặt "vợ bé" của anh, anh cầu xin tôi tha thứ và khẳng định không còn quan hệ tình cảm gì với cô ta.

Tin được không khi mỗi tháng anh đều về đây, tôi chỉ biết ném vào anh cái nhìn khinh bỉ nhất và nói rằng: "Người đàn ông tồi tệ như anh không xứng đáng với tình cảm của tôi và sẽ sớm phải nhận quả báo".

Nói rồi tôi chạy ra đường lớn, bắt taxi quay về nhà, anh chạy theo và gọi một chiếc taxi khác đuổi theo tôi. Về đến nhà, anh quỳ xuống xin tôi tha thứ: "Xin hãy bỏ qua cho lỗi lầm của anh, đừng bắt con cái chúng ta phải sống cảnh vắng cha. Anh xin em, chuyện quá khứ anh đã sai rồi, anh đã cố gắng sống tốt để chuộc tội của mình".

Tôi giam mình trong phòng kín, không biết phải xử lý chuyện này thế nào. Bên ngoài, con khóc, chồng khóc, tôi bế tắc và mệt mỏi vô cùng.