Nghệ An 24h

http://nghean24h.vn


Tự truyện Công Vinh (phần cuối): 'Nàng Tiên của tôi'

"Nếu không thể lấy Tiên làm vợ, có lẽ tôi sẽ không còn muốn lấy ai khác nữa".

Tôi gặp Thủy Tiên lần đầu chỉ vài ngày sau khi cùng đội tuyển Việt Nam vô địch AFF Cup 2008, hoàn toàn không biết cuộc gặp gỡ ấy làm thay đổi cuộc đời mình. Lúc ấy, tôi vừa chia tay mối tình đầu của mình, một mối tình “người lớn” thật sự, khác xa những mối tình học trò thuở còn đi học. Đấy là một mối tình kéo dài năm năm và chúng tôi đã cùng nhau có rất nhiều kỷ niệm đẹp.

Nói theo ngôn ngữ tiểu thuyết, tôi đang “để tang” mối tình đầu của mình và chưa nghĩ đến việc sẽ sớm có bạn gái lần nữa. Tôi đến tham gia buổi chụp hình cho một tờ báo tuổi teen vì đã nhận lời từ trước khi AFF Cup diễn ra. Lúc ấy, chính tôi cũng không ngờ là mình sẽ kết thúc giải đấu ấy trên tư cách là người hùng của cả một quốc gia. Và tôi cũng không hề biết người chụp cùng mình trong bộ ảnh ấy chính là Thủy Tiên.

Tôi nhớ hôm ấy chính xác là ngày 2/1/2009, chỉ bốn ngày sau trận chung kết lượt về với Thái Lan. Thủy Tiên lúc này đang rất nổi với mấy bài hit được bật lên suốt ở những quán cà phê. Vừa nhìn thấy Tiên là tôi... thích ngay. Nàng thật đẹp, da trắng, sexy, lại là ca sĩ nữa. Cái thế giới mê hoặc trong những quán bar, với âm nhạc dìu dặt và những ánh đèn kỳ ảo hiện về, tôi thích Tiên ngay lập tức. Vậy mà nàng chả buồn để tôi vào mắt. Đàn ông lạ lùng ở chỗ con gái càng phớt lờ mình thì mình lại càng muốn chinh phục.

 Bìa sách "Phút 89" của Lê Công Vinh. 

Tôi thầm nghĩ: Mình đang là cầu thủ ở đỉnh cao phong độ, mình đang có mọi thứ mà một cầu thủ mơ ước: tiền tài, danh vọng và địa vị, nếu có thể cặp kè được với một nàng ca sĩ nữa thì... ngầu phải biết. Và thế là tôi đặt mục tiêu phải chinh phục Thủy Tiên cho bằng được.

Bên cạnh sự kiêu kỳ của nàng, tôi vấp phải một đối thủ đáng ngại khác: thời gian. Vì chúng tôi chỉ có một tiếng, tối đa là hai tiếng cho buổi chụp hình này. Sau đó tôi phải trở lại Hà Nội cùng với đội tuyển. Để “nữ hoàng băng giá” bước ra khỏi cánh cửa kia là coi như... một đi không trở lại. Nhưng tôi đâu thể liều mạng nhào vào bộp chộp được. Tuyển thủ quốc gia Việt Nam, trung phong hàng đầu vừa ghi bàn thắng vàng đâu thể... sút hụt trên mặt trận tình ái. Xin số vớ vẩn lỡ nàng không cho thì quê độ lắm. Xung quanh vừa có make up, chụp hình, stylist, trợ lý, tôi thầm nhủ: “Chiến dịch trái tim” này chỉ có thể thành công, không được thất bại.

Buổi chụp ảnh ấy, Thủy Tiên phải cầm một đôi giày và giữ nguyên tư thế trong một thời gian dài theo concept. Thấy nàng cứ ngồi chụp và cầm giày lên, tôi đánh bạo lại gần, hỏi:

- Em cầm thế có mỏi không?

- Dạ có.

Sau câu “Dạ có” đó, tôi... xin số điện thoại ngay. Quả thực có chút mạo hiểm. Nhưng chắc số lượng đàn ông xin số điện thoại nàng không một nghìn cũng chín trăm mấy, nên nàng vẫn cho tôi bình thường. Tôi lưu số Thủy Tiên vào. Ngay buổi chiều hôm ấy, tôi đánh bạo mời nàng đi ăn tối. Và Tiên... chịu ngay. Trong ngôn ngữ bóng đá, tôi đã... mang bóng vào vòng cấm địa và trước mặt chỉ còn mỗi thủ môn. Sau đó chúng tôi đi ăn tối cùng nhau. Nói chuyện có vẻ hợp, kết thúc bữa ăn, Tiên rủ tôi đi ăn kem.

 Thủy Tiên, Công Vinh trong lần đầu gặp gỡ. 

Vấn đề là tôi ghét kem kinh khủng. Lần cuối cùng tôi ăn kem đã trước đó năm năm. Kem không tốt cho hô hấp, với một đứa ho suốt cả ngày như tôi thì kem lại càng như thuốc độc. Nhưng vì “yểu điệu thục nữ” nên “quân tử hảo cầu”. Lúc nàng vừa hỏi “Đi ăn kem nha”, tôi chả kịp suy nghĩ mà trả lời như bị thôi miên:

- OK, đi. Anh thích kem lắm.

Vào quán kem, tôi lấy “thuốc độc” vào miệng ngon lành. Hôm ấy nàng muốn tôi ăn mười ly kem, tôi sẽ không dừng lại ở ly thứ chín. Chúng tôi chính thức hẹn hò sau ngày hôm ấy. Tôi biết trước tôi, Tiên từng yêu rất nhiều người. Nói theo ngôn ngữ của âm nhạc là “Anh mới yêu lần đầu, em đã yêu lần sau”. Tôi cũng biết Tiên là một nghệ sĩ, rất dễ rung động, chưa chắc nàng đã xem mình là bến đỗ. Suốt nửa năm đầu hẹn hò, tôi luôn sống trong cảm giác vừa hạnh phúc, nhưng cũng vừa bất an. Tôi cũng phải giấu giếm tình cảm này, không dám nói cho nhiều người biết vì sợ truyền thông sẽ phá hỏng sự riêng tư của chúng tôi.

Nhưng cái cảm giác bất an, lo sợ mất Tiên cũng không thể ngăn được gã tiền đạo liều mạng ngày càng tiến tới. Cũng như mọi mối tình khác, chúng tôi không tránh khỏi trục trặc, huống chi cả hai đều có sao thị phi chiếu mạng, những gì chúng tôi được nghe về nhau có khi khác rất xa sự thật. Có một lần cãi nhau rất to như thế, nàng quyết định chia tay. Tôi gọi điện, nàng không buồn bốc máy nữa. Tôi nhắn tin giãi bày kiểu gì, nàng cũng dứt khoát không thèm hồi đáp. Mấy tuần lễ liền, tôi nghĩ về việc hàn gắn tình cảm ngoài sân cũng nhiều không kém gì việc thi đấu trong sân.

Giữa năm 2009, tôi quyết định vào Sài Gòn để xăm hình xăm đầu tiên trên người. Thời gian ấy, việc cầu thủ Việt Nam xăm mình vẫn hết sức hiếm hoi. Sau này, xăm mình đã trở nên phổ biến, thậm chí là một trào lưu. Trên thế giới, số lượng cầu thủ xăm mình có khi còn đông hơn những người không xăm. Nhưng ở năm 2009 ấy, người Việt vẫn còn dị ứng, và họ xem những người có hình xăm trên người là dân anh chị, là xã hội đen. Nhưng tôi vẫn khắc hình xăm đầu tiên vào bắp tay mình.

Một đêm giữa tuần, cánh cửa căn hộ mà Thủy Tiên đang thuê rung lên theo từng tiếng gõ cửa. Nàng ngạc nhiên không biết ai lại đến gõ cửa nhà mình vào giữa đêm thế này. Rồi nàng vẫn mở cửa và thấy tôi cười toang hoác sau cánh cửa, như chưa từng có cuộc chia ly. Tôi nói:

- Chào em.

- Anh vào Sài Gòn làm gì?

- Anh vào cho em coi cái này.

- Cái gì?

- Hình xăm.

Tôi chìa tay cho nàng xem hình xăm còn chưa ráo mực, đó là chữ “TCV9”. Xong tôi nói:

- CV là tên anh, 9 là số áo thi đấu của anh. T là em. Anh cho em đứng trước anh và bóng đá luôn.

- Mặc kệ anh, tôi không quan tâm.

- Không được, anh lỡ xăm tên em rồi, em phải có trách nhiệm với hình xăm đầu tiên trong đời anh.

Nàng bật cười với câu “gài hàng” trắng trợn của tôi, và những giận hờn của cả tuần lễ trước đó tan biến. Tôi xin lỗi Tiên và hứa nàng sẽ là người phụ nữ duy nhất của tôi. Và tôi cũng mong là người đàn ông duy nhất của nàng.

 Công Vinh có cuộc hôn nhân hạnh phúc với ca sĩ Thủy Tiên. Hai người kết hôn năm 2014. 

Chúng tôi tiếp tục yêu nhau trong thầm lặng suốt hơn một năm. Một trong những người hiếm hoi biết được chuyện tình cảm giữa tôi và Thủy Tiên là anh Đỗ Tuấn, phóng viên cũ của tờ Sài Gòn Giải Phóng, sau này chuyển sang công tác tại Báo Bóng Đá. Trước khi đi Bồ Đào Nha đá, tôi có gặp anh Tuấn và tâm sự chuyện tình cảm của mình. Tôi sợ khi mình đã sang châu Âu thi đấu, tình cảm này sẽ đi vào ngõ cụt. Kết quả của cuộc gặp này là hai trang báo trên tờ Sài Gòn Giải Phóng số xuân, chính thức công bố Công Vinh và Thủy Tiên là một cặp. Bài báo này đã tạo ra một hiệu ứng truyền thông rất lớn, còn Thủy Tiên một phen tức giận vì trò “đặt cọc” ma lanh của tôi. Tiên nói:

- Anh hay lắm, anh hê lên cho cả nước biết, để khi anh đi Bồ Đào Nha tôi không bỏ anh được.

Tôi mỉm cười:

- Đâu có. Anh có bạn gái đẹp nên anh muốn khoe thôi. Chứ em muốn bỏ anh lúc nào thì bỏ.

Tôi hoàn toàn không ngờ, màn công khai tình cảm ấy đã khiến chúng tôi trở thành đôi bị ghét nhất Việt Nam. Trước tôi, có vài cầu thủ cũng yêu nghệ sĩ. Nhưng không hiểu sao chúng tôi lại bị ghét đến vậy. Có người vốn ghét tôi, nay ghét lây cả Tiên. Có người xưa chỉ ghét Tiên, nay thù luôn cả tôi. Khác với việc được cả nước tung hô vài tháng trước đó, tôi bắt đầu cảm nhận sự khó chịu khi phải làm “người của công chúng”. Nhiều nhà báo còn so sánh Tiên với người bạn gái cũ của tôi, để thấy hai người khác nhau một trời một vực. Người cũ thì ngoan ngoãn, kín đáo, người mới thì tân thời, thị phi. “Lại một cặp sớm nở tối tàn của showbiz”, một tờ báo viết. Một tờ báo khác còn đặt câu hỏi: “Phải chăng đây là một chiêu PR để đánh bóng tên tuổi cho cả hai?”.

Ngày xưa, David Beckham và Victoria Adams quen nhau cũng bị dân chúng chỉ trích nặng nề dường ấy. Khi Sir Alex Ferguson đá chiếc giày bay vào mặt Beckham, rồi bán anh sang Real Madrid vài tháng sau đó, người ta quy hết tội lỗi cho nàng ca sĩ sexy của nhóm Spice Girls. Vấn đề là Beckham hạnh phúc với người bạn gái sau này trở thành vợ mình, thế là đủ. Tôi cũng tự nhủ: Chỉ có mình biết mình đang hạnh phúc. Người ta không thể quyết định điều đó thay mình được. Việc yêu Tiên cũng là lựa chọn của mình, việc công bố với báo chí cũng là quyết định của mình, dứt khoát không được đổ lỗi cho ai. Nghĩ thế, nhưng thỉnh thoảng những bài báo soi mói và những lời bình luận ác hại ngay chính từ những người quen cũng làm tôi cảm thấy khó chịu.

Chẳng hạn, người ta quy cho Tiên làm điềm gở cho tôi. Cứ hễ trận nào Tiên đến sân xem tôi thi đấu thì đội tôi thua trận. Còn những trận Tiên xem mà đội thắng thì họ... coi như không thấy. Những lời phàn nàn tìm đến tai Tiên, đến mức nàng phải nói:

- Thôi tui ở nhà coi tivi cho lành. Chứ ông đá dở người ta lại đổ hết cho tui, tội nghiệp tui lắm.

Chúng tôi cố không tìm đến thị phi, chứ thị phi thì cứ quyết tìm đến. Một năm sau khi xuất hiện cùng Tiên trên ảnh bìa của tờ tạp chí tuổi teen kia, chúng tôi được mời trở lại cho một trang bìa khác. Lần này, êkíp đề nghị chụp ảnh bán nude. Chần chừ thế nào, chúng tôi cũng chụp. Rồi bức ảnh không qua chỉnh sửa đã bị rò rỉ ra với công chúng, bởi chính một người mà Tiên rất tin tưởng. Và một tràng gạch đá lại ném vào hai đứa. Chúng tôi bị quy chụp cho những cụm từ như “suy đồi đạo đức”, “xuống cấp văn hóa”, hay “tấm gương xấu cho giới trẻ”.

Trong sân cỏ, chỉ cần tôi đá kém một trận, báo chí lập tức quy cho việc yêu Tiên mà ra. Đôi lúc tôi tự nghĩ: “Phải chăng mình phải chia tay, đau khổ thì họ mới vừa lòng?”. Là người quen ứng xử với truyền thông, Tiên đã chỉ bảo cho tôi rất nhiều trong thời gian quen nhau. Tiên giúp tôi thay đổi cách nói chuyện, ăn mặc và vượt qua những áp lực của dư luận. Một trong những cách cơ bản nhất là... không đọc báo, không lên mạng. Tôi cũng không tham gia vào mạng xã hội Facebook, ngoại trừ một fanpage để liên lạc công việc và để các bạn bè ở nước ngoài có thể liên lạc với tôi. Sau khi hạn chế đọc báo và lên mạng, tôi ngạc nhiên thấy quả nhiên giữa cuộc sống đời thực và trên mạng có khoảng cách rất lớn. Khi ra đường, tôi không thấy ai chửi mình nữa. Ai gặp tôi cũng tươi cười và xin chụp hình cười. Hóa ra đứng phía sau bàn phím, người ta cho phép mình trở thành một anh hùng và hành xử cũng khác đi. Tiên hay nói với tôi:

- Anh đọc báo hay lên mạng và buồn vì người ta chửi anh. Nhưng người ta chửi anh xong người ta về nhà ngủ rất ngon, còn anh nghe người ta chửi xong để trong bụng rồi dằn vặt, tự kỷ rồi mất ngủ, mà anh thậm chí còn không biết người ta là ai. Còn bản thân anh thì buồn và ảnh hưởng đến những người thân của mình. Vậy thì ai thiệt?

Tôi cười:

- Cũng đúng heng. Đúng là kinh nghiệm từ người... hay bị chửi.

Nhưng những thử thách từ truyền thông, công chúng rốt cục cũng chỉ là chuyện nhỏ so với ca chấn thương ác hại vào giữa năm 2010 ấy. Khi nhận tin đứt dây chằng, tôi có cảm giác như đất trời sụp đổ. Một cầu thủ bị đứt dây chằng, có khác gì ca sĩ đứt thanh quản hay một họa sĩ bị mù. Lúc này, tôi và Tiên chỉ vừa quen nhau chưa lâu. Tôi đang sống ở Hà Nội, còn nàng thì vẫn ở Sài Gòn. Cả hai đều chưa xác định tương lai lâu dài gì cả. Khi cả hai từ trung tâm y tế trở về nhà, với kết quả xác nhận chấn thương dây chằng trên tay, chúng tôi đã không nói với nhau được một lời nào vì đều quá sốc. Lúc ấy là buổi trưa, vậy mà tôi thấy bầu trời chỉ còn một màu đen.

Nếu Thủy Tiên từ bỏ tôi vào thời gian ấy, tôi hoàn toàn không trách móc gì nàng. Bởi lúc ấy tôi không chỉ què, mà còn vô sản. Bao nhiêu tiền đá bóng tôi đều cố làm tròn lời hứa với gia đình ngày trước. Tôi xây nhà cho bố, mua xe cho mẹ, mở tiệm spa cho chị gái, nuôi em đi học. Khi chấn thương ập đến, tôi không có một cái sổ tiết kiệm nào trong tay. Chiếc xe Mercedes tôi chỉ vừa đi được ba tháng, đã phải đau lòng bán với giá rẻ để có tiền trang trải chi phí đi Bồ Đào Nha.

Bạn bè không ai giúp được, lãnh đạo lạnh nhạt, truyền thông thờ ơ, tôi hoàn toàn trơ trọi. Còn Thủy Tiên của năm 2010 lại đang ở thời gian rực rỡ của nghề nghiệp. Nàng đóng phim, đi show nhiều, làm nhạc phim, là một gương mặt được săn đón. Vậy mà Tiên vẫn quyết định cùng tôi vượt qua cơn khó khăn này. So với lần đi Bồ Đào Nha lần đầu tiên, tình cảm của chúng tôi đã tiến một đoạn rất dài. Và lần này, tôi hoàn toàn không còn hoài nghi gì người bạn gái của mình nữa. Tôi nói:

- Anh sẽ đi Bồ Đào Nha mổ. Ở đó bác sĩ mổ gối thuộc hàng đầu thế giới, họ sẽ cứu được sự nghiệp của anh. Rồi anh sẽ trở lại sân cỏ. Anh sẽ lấy lại những gì đã mất.

- Anh bay ngày nào?

- Tuần sau.

- Ừ. Vậy mua hai vé đi.

Quyết định của Tiên được đưa ra đơn giản, nhanh gọn như thế đó. Những hợp đồng đã ký, những show diễn đã lên lịch, nàng gọi điện hủy sạch. “Phải hai tháng nữa em mới nhận show lại”, nàng nói với những bầu show vào thời điểm ấy, quyết tâm thân gái dặm trường sang Bồ Đào Nha nuôi bệnh. Tôi mỉm cười chua chát thầm nghĩ: “Mình cứ để tâm thế giới chửi mình làm gì? Trong khi Thủy Tiên mới chính là thế giới”.

Hai đứa sang Bồ Đào Nha, phải chắt chiu tiền bạc nên thuê một căn khách sạn bé xíu. Diện tích chỉ tầm một chục mét vuông, không có bếp, chúng tôi nấu cơm bằng nồi cơm điện xong rồi lấy nồi ấy nấu canh. Tôi đau chân, đi không nổi, không cách gì tự tắm được. Tiên phải tắm rửa, lau mình cho tôi. Buổi sáng nàng thức dậy sớm, nấu cháo sườn cho tôi dậy ăn rồi đi tập hồi phục. Tôi đã ăn món cháo sườn ấy suốt cả tháng trời. Sau này khi đã sinh con, cưới nhau, tôi vẫn còn thèm cái món ăn ấy. Cháo sườn ngon không phải vì sườn ngon, mà vì nó là món ăn kỷ niệm.

Nhờ thời gian “sống thử” này mà tôi nhận ra Tiên và mình quả nhiên có rất nhiều điểm tương đồng. Chị ca sĩ Phương Thanh, trong một lần gặp từng gọi chúng tôi là một “cặp trời sinh”. Lúc hoạn nạn, tôi mới thấy câu của chị thập phần chí lý. Cả tôi và Tiên đều sinh trưởng trong nghèo khó, không bao giờ có được đầy đủ tình yêu thương của bố mẹ. Chúng tôi cũng đều lập thân từ hai bàn tay trắng, đều mang trong mình trọng trách lớn với gia đình, với ước mơ không bao giờ để cho người thân của mình phải khổ.

Trong lúc tôi ở khu tập hồi phục, nàng lọ mọ đi siêu thị mua đồ để nấu cơm trưa. Hết cơm trưa đến cơm tối. Ăn xong lại dọn dẹp, rửa bát, giặt đồ, mát xa cho tôi đỡ nhức mỏi cơ thể. Một mình Tiên lo từng miếng ăn, giấc ngủ, như mẹ chăm con mọn. Tôi nói:

- Bị chấn thương tính ra cũng sướng. Mấy ai được ôsin xinh đẹp vậy hầu hạ, mà lại còn không mất tiền.

Nhưng không gian tù túng của căn phòng khách sạn chỉ chục mét vuông, cảm giác vô dụng của một thằng đàn ông phải dựa vào người phụ nữ mau chóng đánh gục tôi. Có những đêm tôi nằm ác mộng, thấy mình đang chạy trên sân trở lại, khán đài hò reo tên mình, tôi tung chân sút, nhưng gối mình sụm xuống, và tôi không thể đứng dậy được nữa. Tôi nghĩ những cầu thủ bị chấn thương đầu gối đều đối diện với những cơn ác mộng kiểu như thế. Đời một vận động viên thể thao, ngày nào cũng chạy cũng tập, đùng một cái phải ngồi một chỗ, không có một sự tra tấn nào khủng khiếp hơn thế.

Cảm giác vô dụng khiến tôi biến thành một con người khác. Và càng nôn nóng thoát khỏi tình cảnh hiện tại, tiến trình hồi phục càng chậm hơn. Tiên thì làm việc quần quật, còn tôi thì cứ ở đây, không biết làm gì ngoài việc nhìn ngày trôi qua. Tôi cáu bẳn với mọi thứ. Tôi yêu chân mình biết bao, nhưng cái chân của tôi đang chết. Có lần, Tiên đi nhanh quá và va vào chân tôi, tôi suýt nữa đã cầm đồ chọi cả cô ấy. Nghĩ lại, tôi thấy mình thật tệ. Tiên đã khóc rất nhiều những khi tôi phát điên như thế.

Tình hình càng ngày càng tệ. Nhìn Tiên, tôi vừa thương, vừa xót, lại vừa tủi. Nàng càng cố nói chuyện để cho tôi khá hơn, tôi lại càng cảm thấy mình thật tệ. Sau một tháng, tôi quyết định đuổi Tiên về nước.

- Em về đi. Tôi thấy em khổ quá, tôi chịu không nổi.

- Bỏ anh một mình thì tôi cũng chịu không nổi.

- Em cứ về lo sự nghiệp đi. Nếu thấy em ổn, tự nhiên tôi cũng ổn.

Tiên có nói gì, tôi cũng không chịu. Và chúng tôi từ biệt nhau. Một tháng bị cầm tù chung với tôi ở cái khách sạn tù túng đã giúp Tiên có cảm hứng sáng tác ra nguyên cả một album, với chín bài hát. Một trong những bài hát ấy do chính tôi tham gia đặt tựa, góp ý về lời ca. Nhưng trong lòng tôi lúc này chỉ còn mơ về một bài hát khác rất nổi của Tiên: Ngôi nhà hạnh phúc. Nếu không thể lấy Tiên làm vợ, có lẽ tôi sẽ không còn muốn lấy ai khác nữa.

Trích tự truyện "Phút 89"
(Trần Minh chấp bút, Phương Nam Book)

Nguồn tin: Báo VnExpress