Nghệ An 24h

http://nghean24h.vn


Đi nửa đường hết xăng, anh xe ôm đòi thanh toán trước lấy tiền đổ xăng, ngờ đâu sau đó

Cô mỉm cười, nhìn anh bằng ánh mắt đáng yêu vô cùng. Để rồi đưa tay vào túi, cô cũng hốt hoảng phát hiện ra điều kinh dị đó. Cô đi vội quá, quên mang theo tiền rồi. Cả anh và cô nhìn nhau không biết nên cười hay nên khóc nữa đây.

Anh đã nghèo, bố mẹ còn đau yếu quanh năm, phận làm con anh cố gắng chạy chữa, chăm lo cho bố mẹ. Phần cũng vì có bao nhiêu tiền làm được, anh đổ hết vào thuốc thang, chạy chữa nhưng tiếc là bố mẹ anh vẫn không qua khỏi. Sống có một thân một mình, hoàn cảnh cũng không khá giả hơn sau khi bố mẹ qua đời vì anh đi làm còn kiếm tiền trả nợ khoản nợ chữa bệnh ngày trước. 30 tuổi rồi mà anh vẫn chưa dám yêu ai vì rằng đến chính bản thân anh cũng sợ anh không thể lo lắng được cho người con gái yêu một cuộc sống đầy đủ. Nhìn những gia đình bên cạnh quây quần bên nhau trong không khí đầm ấm thèm lắm, anh cũng khát khao một ngày có được một gia đình như vậy nhưng…

Trong cùng một thành phố, chỉ là một khoảng trời khác, cô cũng đang sống với những nỗi niềm giống như anh nhưng cô may mắn hơn anh vì bố mẹ cô đều còn sống khỏe mạnh. Chỉ là cô có nhiều em quá, bố mẹ và cả cô nữa đi làm quần quật mà vẫn không đủ tiền nuôi. Sống xa gia đình, nhiều lúc cô tủi thân lắm nhưng dặn lòng mình phải cố gắng vì bố mẹ, vì các em. Tiền làm được bao nhiêu, cô gửi về nhà hết, chỉ mong đỡ đần được bố mẹ phần nào. Cô cũng khá xinh xắn, đáng yêu nhưng chưa có dám bắt nhịp trái tim mình với ai. Bởi bao nhiêu năm lăn lộn kiếm sống, cô hiểu rằng trong cuộc sống này, tình yêu mà không có tiền bạc sẽ không thể tồn tại được. Mà cô, cô chẳng có tiền.

Nhưng tạo hóa vốn dĩ rất công bằng, có những điều gọi là duyên phận. Mà đã là duyên phận, chẳng cần tìm kiếm, ắt cũng tự thấy nhau.

Anh và cô quen nhau thật tình cờ khi cả hai cùng giúp một người gặp nạn. Qua vài câu nói chuyện, anh và cô cũng thấy hợp nhau lắm. Nhưng rồi bất chợt cả hai ngừng lại, khoảng lặng kia là nỗi niềm thầm kín mà không ai muốn nói ra, cả anh và cô đều hiểu mình nghèo quá! Cái nghèo đã khiến họ không dám đến gần với nhau. Ai ngờ…

 (Ảnh minh họa)

Anh làm xe ôm, ngày nào được mấy cuộc kha khá thì cũng đủ ăn. Còn cô, cô làm nghề lượm ve chai kiếm sống. Hai cái nghề mà tưởng như về chung sống với nhau sẽ chết đói. Mẹ cô gọi điện lên báo bố cô ốm nặng. Cô đón xe về quê gấp. Nhưng đợi mãi không có xe, cô đang không biết làm thế nào thì anh xuất hiện:

-Bố ốm nặng, em phải về quê gấp mà mãi không đón được xe.

Cô sợ hãi, nước mắt cứ thế lăn dài.

-Vậy để anh đưa em về nhé!

-Nhưng tối muộn rồi, đi đường nguy hiểm, mà quãng đường về nhà em xa lắm! Em sợ anh mệt!

-Anh không sao, để em về thế này anh cũng không yên tâm!

-Nhưng anh phải đồng ý để em gửi tiền công anh đưa em về thì em mới đi.

Anh biết nếu anh từ chối, cô sẽ chẳng chịu đi đâu. Vậy nên anh anh đành đồng ý!

Cô gật đầu cảm ơn anh, cả hai nhanh chóng lên đường mà không hề hay biết rằng…

Quãng đường về nhà cô mới được hơn một nửa thì…

-Xe làm sao vậy anh?

-Hết xăng rồi, em đợi anh vào đổ xăng nhé!

 (Ảnh minh họa)

Cô xuống xe, mỉm cười đợi anh. Bỗng nét mặt anh nhăn nhó rồi chuyển nhanh sang lúng túng:

-Thôi chết rồi, hôm nay đi làm anh quên mang theo cả điện thoại lẫn ví tiền rồi. Em ơi, em có thể ứng ra trước một nửa tiền xe để anh đổ xăng không? – Anh nhìn cô ngập ngừng

Cô mỉm cười, nhìn anh bằng ánh mắt đáng yêu vô cùng. Để rồi đưa tay vào túi, cô cũng hốt hoảng phát hiện ra điều kinh dị đó. Cô đi vội quá, quên mang theo tiền rồi. Cả anh và cô nhìn nhau không biết nên cười hay nên khóc nữa đây. Cô cần về quê gấp, muộn quá rồi sẽ không có xe. Mà tiền cũng chẳng có để mà về. Cô gần như bật khóc vì bất lực. Nhìn sang bên đường, thấy hiệu cầm đồ đó vẫn mở cửa, nhìn chiếc xe máy, tài sản duy nhất giá trị mình có, anh mỉm cười nhìn cô rồi dắt xe vào hiệu cầm đồ:

-Không được đâu anh! Anh không cần phải làm thế vì em đâu.

-Xe có thể chuộc lại được mà, còn nếu giờ em về không kịp, bố mà mệnh hệ nào thì có phải cả hai sẽ hối hận cả đời không. Để cho anh vì em một lần được không?

Cô thấy cổ họng mình nghẹn đắng lại. Cô hiểu anh đang làm vì cô, đó là sự chân thành. Nước mắt từ đâu cứ thế lăn dài trên gò má:

-Ngốc ạ, là anh tình nguyện làm vì em cơ mà.

-Mình có thể yêu nhau được không anh?

Lời đề nghị của cô khiến anh sững sờ. Anh không ngờ cô lại mạnh dạn nói ra cái điều mà đến chính bản thân anh bấy lâu nay cũng giấu kín. Anh ôm chặt lấy cô cảm động:

-Em không chê anh nghèo hay sao?

-Em thương anh cũng chính vì anh nghèo, mà em cũng thương anh vì tấm lòng và tình cảm chân thành mà anh dành cho em.

Co nép mình trong vòng tay anh trên đường về quê mà thấy hạnh phúc lắm cho dù cô biết trước mắt cô và anh, khó khăn, chông gai đang đón đợi cả hai.