Nghệ An 24h

http://nghean24h.vn


Nữ sinh Sư phạm làm thơ về phi công hy sinh lay động cộng đồng

"Anh Khải về rồi, anh ấy bảo: Mấy hôm/ Trời biển động, anh em tìm vất vả/ Thương đồng đội trên CASA mệt lả/ Giữa sóng bạc đầu, nên anh tự về thôi...", những câu thơ của nữ sinh Đại học Sư phạm viết được chia sẻ nhiều trên mạng xã hội.
trang 7729 1466503597
Vũ Phương Trang (18 tuổi) hiện học Đại học Sư phạm Hà Nội. Ảnh: NVCC.

Được chia sẻ nhiều trên Facebook, những bài thơ của Vũ Phương Trang (18 tuổi), sinh viên năm nhất khoa Lý luận Chính trị, Đại học Sư phạm Hà Nội, viết về người lính phi công trong vụ tai nạn kép Su-30MK2 và CASA-212 khiến nhiều người xúc động.

Nữ sinh quê Thái Bình viết bài thơ đầu tiên vào ngày 17/6, khi phi công Trần Quang Khải trên chiếc Su-30 và tổ bay 9 người trên chiếc CASA mất tích chưa được tìm thấy, trong khi lực lượng cứu hộ vớt được mảnh vỡ máy bay cùng nhiều vật dụng của phi hành đoàn. Bài thơ được viết trong 15 phút, không có tiêu đề và chia sẻ trên trang cá nhân.

"Con xin mẹ an ủi sóng đừng tràn/ Giông đừng tới, bão mưa đừng lớn/ Chỉ một chút êm đềm biển gợn/ Giúp các anh con cập bến đất liền. Một nỗi đau chưa định nghĩa được tên/ Mẹ nỡ lòng khiến con đau lần nữa/ Hai phi cơ, mười bông hoa đang nở.../ Mẹ đừng đùa... Mẹ giấu các anh đâu?", Trang viết.

Chia sẻ về tâm trạng khi viết bài thơ này, Trang cho biết, các anh, các chú đều là những tài sản quý của đất nước. Lúc đó tâm trạng em rối bời, vô cùng lo lắng, lo sợ phép màu sẽ không đến khi thời gian tìm kiếm kéo dài. Báo đài lại báo biển động, thời tiết gây khó khăn cho việc tìm kiếm, nhiều người cùng lo lắng.

Bài thơ thứ hai nữ sinh viết trong nước mắt lúc gần 1h ngày 18/6. Trước đó tối 17/6, cô nghe tin ngư dân Nghệ An phát hiện thi thể phi công Trần Quang Khải quấn trong dù, cách đảo Hòn Mê (Thanh Hóa) khoảng 33 hải lý. "Chú ấy về rồi, nhưng là về với cát bụi", Trang nghẹn ngào.

"Anh Khải về rồi, các anh biết tin chưa?/ Anh còn mải kiếm tìm chi nữa/ Anh Khải về, lặng im nghe đất thở/ Ngóng các anh sao mãi chẳng về?", Trang viết. Đoạn cuối bài thơ gây xúc động cho người đọc: "Các anh về đi... Tổ quốc mình vỗ về/ Dạo biển khơi... Đêm lạnh... Để làm gì?/ Về đi anh... Đất nước lệ đẫm mi/ Mong các anh từng giây, từng phút đó!/ Về đi nhé, tiếng dân mình đang ngỏ/ Đây là mệnh lệnh... Các anh có nghe không?".

 

Đại tá phi công Trần Quang Khải trong một buổi huấn luyện tại Trung đoàn không quân 923, tháng 3/2013. Ảnh: Thanh Tùng.

Một ngày sau khi tìm thấy thi thể đại tá Khải, đơn vị và gia đình chuẩn bị làm lễ an táng cho anh. Hôm đó cũng là Ngày của cha (19/6). Hình ảnh bé Khánh Vân - con gái hơn 3 tuổi của đại tá phi công, khiến Trang xúc động và viết tiếp bài thơ thứ ba. Cô chia sẻ trong nhà có người cậu mất sớm, để lại con trai mới 4 tuổi như bé Vân. Những đứa trẻ còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Bố Khải ơi... con hỏi bố chuyện này/ Sao bố cứ nằm im mãi thế?/ Xong chuyến bay lần nào bố cũng kể/ Sao hôm nay bố chẳng nói câu gì?/ Bố Khải ơi... Bố mở mắt ra đi.../ Bố đã ngủ mấy ngày rồi đó!/ Bố kể rằng kỷ cương quân đội khó.../ Ăn ngủ, nghỉ ngơi, phải đúng giờ mà?", Trang viết.

Cùng với bài thơ là những lời chia sẻ chân thành của cô sinh viên 18 tuổi: "Chú Khải, trước kia con không biết chú là ai và có lẽ nhiều người cũng vậy. Nhưng giờ này cả Tổ quốc hướng đến chú và đồng đội - những con người đã cống hiến cả đời cho sự bình yên của dân tộc... Em còn nhỏ, 3 tuổi vẫn còn bé bỏng lắm, làm sao hiểu được hết nỗi đau này. Hôm nay là ngày của cha, con nói yêu bố con. Bố bảo chẳng ai ở với bố mẹ mà sướng như mày, được chiều chuộng chẳng phải lo nghĩ gì, từ bé đến lớn chưa bị bố mắng câu nào. Con bỗng nhiên nghĩ đến em nhà chú...".

Khi những bài thơ được cộng đồng chia sẻ, Phương Trang nhận được nhiều tin nhắn, trong đó có cả đồng đội của phi công Trần Quang Khải và tổ bay 9 người trên chiếc CASA-212. "Nghĩ về sự hy sinh của người lính thời bình, mới thấy những vun vén, lăn tăn thường ngày, những than thở của tuổi trẻ mới bé mọn làm sao", cô nói.

Mong muốn của nữ sinh năm nhất Sư phạm là niềm thương tiếc ấy không phải chỉ là cảm xúc của mọi người dừng lại ở những giọt lệ nơi khóe mắt, tiếng nấc trên môi và sự xót thương trong lòng, mà là hiểu, trân trọng những hy sinh của người lính thời bình và của cả gia đình họ.

 
Bài một

 Anh Khải về rồi, các anh biết tin chưa?
Anh còn mải kiếm tìm chi nữa
Anh Khải về, lặng im nghe đất thở
Ngóng các anh sao mãi chẳng về?

Anh Khải về rồi, các anh thấy tin chưa?
Trên truyền hình... người ta đưa nhiều lắm
Anh Khải về... Giữa trùng khơi muôn dặm
Ngủ giấc dài... Sau mệt mỏi bão giông

Anh Khải về rồi... anh đừng cố ngóng trông
Đừng kiếm tìm... đừng lo đồng đội nữa
Anh ấy về rồi... trái tim còn ấm lửa
Đợi các anh về... siết thật chặt chiếc ôm...

Anh Khải về rồi... Anh ấy bảo: "Mấy hôm,
Trời biển động... Anh em tìm vất vả...
Thương đồng đội trên CASA mệt lả
Giữa sóng bạc đầu... Nên anh tự về thôi!"

Anh Khải về rồi... Nụ cười vẫn trên môi...
Dù cuốn chặt... Làm chăn... Anh đỡ lạnh...
Không đói đâu... Lương khô còn nguyên mảnh...
Anh Khải về rồi... Về thật đó! Anh ơi!

Anh Khải về rồi... Sao anh vẫn chưa thôi?
Về đi chứ? Đất nước mình đang gọi...
Đồng đội chờ anh... Sợ anh bay mệt mỏi...
Cứ về đi... Anh Khải ổn rồi mà!

Anh về đi... Hỡi cánh sắt CASA
Thương đồng đội... Nhưng đủ rồi anh ạ!

Kìa anh Chính, anh Chu, anh Đình, rồi anh Mạnh
Cả anh Toàn, anh Hảo, anh Thế, với anh Lam
Anh Thái nữa... về đi... Chớ bi quan!
Anh Khải về rồi... Không phải lo nữa nhé!

Các anh về đi... Tổ quốc mình vỗ về
Dạo biển khơi... Đêm lạnh... Để làm gì?
Về đi anh... Đất nước lệ đẫm mi
Mong các anh từng giây, từng phút đó!
Về đi nhé, tiếng dân mình đang ngỏ
Đây là mệnh lệnh... Các anh có nghe không?

Bài hai

 Mẹ biển ơi chúng con cạn lệ rồi
Xin trả lại những người anh ưu tú
Chúng con sai gì... khiến mẹ buồn, giận dữ
Cho con xin.... xin mẹ biển nhân từ

Đã bao người thức trắng mấy đêm mưa
Ngày nắng gắt kiếm tìm người anh cả
Đất nước con đã ngàn năm vất vả
Có gì sai... con xin mẹ nhẹ nhàng

Con xin mẹ an ủi sóng đừng tràn
Giông đừng tới, bão mưa đừng lớn
Chỉ một chút êm đềm biển gợn
Giúp các anh con cập bến đất liền

Một nỗi đau chưa định nghĩa được tên
Mẹ nỡ lòng khiến con đau lần nữa
Hai phi cơ, mười bông hoa đang nở...
Mẹ đừng đùa... Mẹ giấu các anh đâu?

Mẹ biết không? Mắt bọng đỏ đêm thâu
Đau triệu triệu trái tim đang nức nở
Của mẹ già ngóng con... chẳng thốt lời nào nữa
Của vợ hiền gào khóc giữa canh khuya

Mẹ biết không? Cháu nhỏ quá thơ ngây
Chưa biết bố hôm nay đi lâu thế
Vẫn hồn nhiên ôm mẹ cười rồi kể:
"Bố của con đang bay giữ bầu trời!"

Mẹ biển ơi... Con quỳ lạy xin người
Hãy một lần nghe tiếng con ước nguyện
Trả lại Việt Nam những con người nguyên vẹn
Vẹn cả nụ cười, cả ý chí, niềm tin...

Mẹ biển ơi xin mẹ chớ lặng im
Đau xót lắm... tiếng lòng ai hiểu được
Mẹ nhắc anh con: "Mau về giữ Nước"
Giữ bầu trời, giữ màu áo thiên thanh
Cả Tổ quốc đang ngóng đợi các anh

Về đi thôi! Bình an... gia đình, đồng đội gọi!

 
Bài ba

Bố Khải ơi... con hỏi bố chuyện này
Sao bố cứ nằm im mãi thế?
Xong chuyến bay lần nào bố cũng kể
Sao hôm nay bố chẳng nói câu gì?

Bố Khải ơi... Bố mở mắt ra đi...
Bố đã ngủ mấy ngày rồi đó!
Bố kể rằng kỷ cương quân đội khó...
Ăn ngủ, nghỉ ngơi, phải đúng giờ mà?

Bố Khải ơi... Nhà mình có ít người
Bố bảo con sẽ có thêm em bé...
Bố con mình sẽ cùng thương yêu mẹ
Và cả em con... em sắp chào đời!

Bố bảo rằng mẹ đã quá thiệt thòi
Bố con mình phải chở che cho mẹ,
Vợ bộ đội, mẹ can trường mạnh mẽ
Gánh vác việc nhà mẹ chẳng được nghỉ ngơi,

Bố Khải ơi... Qua nay rất nhiều người
Đến nhà chơi... Sao lạ lùng đến thế?
Toàn hỏi bố thôi... con tự hào khoe, kể
Bố của con tung cánh sắt giữ trời...

Họ nhìn con... ôm ấp... rồi cười
Xong lại khóc... Nói thương con bé bỏng
Con chẳng hiểu sao họ nói: chờ, trông, ngóng?
Bố bay bao lần... Họ có đến thế đâu?

Bố Khải ơi... vải chưa hái hết đâu,
Ông bảo rằng chờ bố về thu hoạch
Bắc Giang mình vải ngọt thơm chín mọng
Ông chẳng thu... nhất quyết đợi bố về

Bố Khải ơi... bố công tác xa quê
Nhiều chuyện quá chừng... chắc rằng bố muốn kể
Ông với mẹ và con chỉ mong có thế
Bố về, ăn cơm, kể chuyện bầu trời

Bố Khải ơi... mọi người đến đủ rồi
Hay nhà mình hôm nay mở tiệc?
Chắc bố khoe con, chăm ngoan, đoàn kết,
Nên các cô, các chú đến chúc mừng

Nhưng bố ơi con thấy lạ quá chừng
"Hoa họ tặng"... sao to đùng thế nhỉ?
Rồi mắt ai cũng đỏ nhoè, đẫm lệ
Con thưa, bố Khải ngủ rồi, con gọi mẹ tiếp thay!

Bố Khải ơi... trời nóng có lạnh đâu
Sao bố cứ đắp chăn, trùm kín mặt?
Bố kéo xuống đi, rồi nằm nghiêng cho dễ thở,
Con dễ ôm hôn, dễ ngắm bố cười

Bố Khải ơi... hôm nay chủ nhật rồi
Bố có biết hôm này ngày của bố?
Bố hứa con ngoan, bố về cho đi phố
Con ngoan mà... bố dậy cõng con đi

Bố Khải ơi... Sao bố chẳng nói gì?
Con đã nói ngàn lời: "Con yêu Bố!"
Bố không nghe thấy, hay giận con gì vậy?
Sao bố lặng im... Sao bố chẳng nói gì?

 
Vũ Phương Trang
 
Sáng 14/6, đội hình tiêm kích Su-30MK2 xuất phát từ sân bay Sao Vàng (Thọ Xuân, Thanh Hóa) thực hiện nhiệm vụ huấn luyện trên biển. Đến 7h29, chiếc Su-30MK2 mất liên lạc cùng hai phi công là thượng tá Trần Quang Khải (43 tuổi) và thiếu tá Nguyễn Hữu Cường (39 tuổi). Một ngày sau, anh Cường được tàu cá của ngư dân cứu sống tại vùng biển Nghệ An.

Chiều 17/6, ngư dân Nghi Lộc (Nghệ An) phát hiện thi thể phi công Trần Quang Khải quấn trong dù, cách đảo Hòn Mê (Thanh Hóa) khoảng 33 hải lý. Sáng hôm sau (18/6), anh Khải được tàu biên phòng đưa về đất liền.

Anh Trần Quang Khải, 43 tuổi, là phi công cấp 1, Phó trung đoàn trưởng kiêm Tham mưu trưởng Trung đoàn 923, Sư đoàn Không quân 371, từng được nhận Huân chương Bảo vệ Tổ quốc hạng nhất, Huy chương Chiến sĩ vẻ vang hạng nhất, nhì, ba. Ngày 18/6, phi công Khải được Quân ủy Trung ương và Bộ Quốc phòng truy phong quân hàm từ cấp thượng tá lên đại tá.
 

Tác giả bài viết: Phương Hòa